Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Giao thừa 2010.....!

Quà tặng của tác giả @Mynhon- (blogger cũ Y!360 trước ngày 13/7/09).... Trong clip nầy, các bạn sẽ nhận ra các thành viên Y!360 cũ lần lượt xuất hiện, trong đó có Mynhon, Ánh Nguyệt, Phượng Tím, Kim Lệ, Minh Trần,  Minh Péo ..... và và các bạn khác, riêng tại thời điểm 03' 21'' của màn hình Youtube các bạn sẽ thấy Phan Trần xuất hiện!

*************************

[ Kính mời các bạn xem lại pháo hoa năm rồi.....

(đề nghị tắt âm thanh để nghe bản happy new year) Hiiii...]

 

namphong99
namphong99

@Namphong99 đã nhận xét về Phantran trong bài "Những người bạn thân của tôi" trong Album (1) như sau:

Huynh huynh ...muội muội  của PT lần đầu quen biết thật nhẹ nhàng và thân thiện ......có lẽ tôi thích phim kiếm hiệp nên đã làm tôi bớt đi ngại ngùng khi tiếp xúc với huynh ấy !  Huynh thường qua thăm hỏi tôi kèm theo những món ăn ảo ....nhưng thật là ngon mắt ...với cái câu còm :"măm măm ".....tôi có cảm giác như mình nhỏ bé đi hẳn dưới mắt huynh ấy !...những lúc đó tôi thật hạnh phúc  và thật rộn ràng.... khi có một huynh chăm sóc em gái thật chu đáo và chân tình ! NP rất vui và mến huynh thật nhiều .

************

Nam Phong …. Một cái tên thật đẹp dành riêng cho muội…. và huynh nghĩ rằng Nam Phong cũng đẹp như các bạn Ánh Nguyệt, Kim Lệ, Phượng Tím , Mynhon, Cá Heo…etc.... Bởi vì : “nai nai” (99) đã nói đủ lên tất cả ước mơ tuyệt vời về cái đẹp “chân, thiện, mỹ”.
Hai chữ Nam Phong làm huynh nhớ đến tạp chí Nam Phong của cụ Phạm Quỳnh đã làm nên một phần trong chương trình giáo khoa Quốc Văn lúc còn đi học khi xưa. Phantran rất cám ơn Yahoo trước kia và Multiply hiện nay đã làm cho huynh trẻ lại như thuở còn sinh viên viện Đại học Vạn Hạnh (trước 75), thuở ấy huynh có rất nhiều bạn và đối xử với nhau rất tốt, tất cả không màng đến thời sự và tôn giáo bất đồng, chỉ chăm lo học hành và cùng đi bán hàng rong trên xe bus để giúp nhau như anh chị em ruột thịt trong hòan cảnh cùng là sinh viên nghèo ….. Sau đó tất cả đều nghẹn ngào chia tay trong nước mắt.
Vào được blog , huynh nghĩ rằng biết đâu sẽ tái ngộ lại được một vài người bạn này chăng…. Nhưng cuối cùng chỉ gặp được các bạn trẻ trung mới và cũng thân thiết chân tình chẳng kém. Điều nầy làm cho huynh rất phấn khởi quên đi mình đã sắp vào U60 (hic).
Việc gặp được các bạn ảo thành hiện thực làm huynh vô cùng xúc động, nhất là khi các bạn ảo đã hiện thân thành người thật đến nhà huynh phúng viếng chia buồn… Việc nầy huynh không bao giờ quên trong cuộc đời của mình đâu Namphong ạh!
Vài hàng tâm sự 888támtámtám888 cho vui. Chúc Namphong trong năm mới 2010 thật hạnh phúc và nhiều may mắn nha! Thân mến nhiều.
Mời muội Namphong dùng nước cho vui nghen!

@namphong99 wrote:
Mặc dù mới quen huynh đây thôi ....nhưng ở huynh có một cái gì rất gần gủi !.....NP mến nhiều .........nè huynh ngày ấy huynh bán hàng rong trên xe bus ?.......có thấy muội bán trà đá hong ?.........trên xe bus đó !....hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

*********************************

Năm 2009 Phantran có nhiều chuyện vui nhộn xen lẫn việc xui xẻo  tang tóc.... Mong rằng tất cả chúng ta trong năm mới 2010 này tất cả đều như ý, thuận lợi và tốt đẹp hơn. Thân mến  rất nhiều với tất cả những ai đã từng là là nick của Yahoo!

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Chúc mừng năm mới 2010


TRƯỚC THỀM NĂM MỚI 2010

PHANTRAN KÍNH CHÚC CÁC BẠN VÀ GIA ĐÌNH

THẬT AN KHANG THỊNH VƯỢNG

VÀ LÀM ĂN PHÁT TÀI !

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Chào mừng Noel 2009 và tết dương lịch 2010

 Chào mừng ngày Giáng Sinh 2009 và tết Dương lịch 2010

Kính mời các bạn đón xem đài truyền hình Bình Dương BTV1 lúc 7h30 ngày 25/12/2009, xem  Phantran làm Thư ký hội nghị và cười có răng đủ hàng tiền đạo .... Hihiiii....!

Chúc tất cả các bạn và cả nhà thật hạnh phúc, may mắn, ấm áp ngày lễ Giáng sinh 2009 và tết dương lịch 2010 .

Thân mến nhiều!

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Trái tim thương tích (tái đăng)

(Musique: Toccata)
 

Một chàng trai đứng giữa đám đông và tuyên bố rằng mình có trái tim đẹp nhất. Thật vậy, nó hồng hào, hoàn hảo đến mức không hề có vết thâm hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý rằng đó là trái tim đẹp nhất họ từng thấy. Đúng lúc ấy, có một cụ già xuất hiện. Ông ngắm trái tim của chàng thanh niên rồi từ từ mở khuy áo và nói chậm rãi:

- Trái tim của tôi đẹp hơn của cậu nhiều !

Mọi người nhìn trái tim của ông lão: nó dị dạng với những vết sẹo lồi lõm chằng chịt, lại còn có cả những phần của quả tim như đã bị cắt đi, để lại những rảnh khuyết, lại có những mảnh tim to nhỏ khác nhau được đấp lại vụng về làm cho mó trở nên sần sùi, lởm chởm. Những tiếng xì xào lan rộng trong đám đông, nhiều người lắc đầu tỏ ý chê cười ông già lẩm cẩm. Chàng trai cũng cười và nói:

- Cụ đang đùa cháu phải không ạ? Cụ ơi ! Cụ nhìn lại mà xem: trái tim của cháu không có một khuyết điểm nào, còn của cụ trái tim toàn là những mảnh chấp vá đầy sẹo!

Cụ già cười và trả lời:

- Đúng vậy! Có thể trái tim của tôi không hòan hảo, nhưng nó sống lâu hơn trái tim của cậu. Hãy nhìn những đường hằn của trái tim: đó chính là hình ảnh những người mà tôi yêu quý, không phải chỉ là những cô gái đâu, cậu đừng cười vội, đó còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè, những người tôi gặp tình cờ….. Tôi đã xé một mẫu tim mình và trao tặng cho họ, và họ trao lại cho tôi một mẫu tim của họ để chấp vá vào chỗ trống của tim tôi. Những mẫu tim đó không hoàn toàn giống nhau: Phần trái tim của cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao cho hai người; Con gái tôi dành cho tôi phần trong trẻo nhất của trái tim nó; Bạn đời tôi dành cho tôi phần đẹp nhất và chung thủy nhất của bà…… Chúng ghép vào nhau tạo nên những vết sần sùi chính là những đường sẹo chằng chịt này. Nhưng tôi luôn luôn được nó nhắc nhở nhớ đến những người tôi yêu dấu, những tình yêu mà tôi được chia sẻ với cuộc đời…. và tôi còn tự hào vì chúng. Chính những vết khuyết này là những phần trái tim tôi trao đi và chưa nhận lại được. Cậu biết đấy, tình yêu cũng chẳng cần sự đền đáp . Dù những vết khuyết này nhiều lúc làm tôi đau đớn nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi thêm khát khao cuộc sống, thêm vững tin để chờ đợi đến một ngày kia những khỏang trống ấy sẽ được lấp đầy - chàng trai ạ - nhờ những mảnh chấp vá này mà trái tim tôi còn đập đến ngày hôm nay.

Đám đông im lặng phăng phắc, chàng trai cũng lặng người đi không nói, anh quay người lau những giọt nước mắt vừa trào ra…. Rồi xé mẫu trái tim hoàn hảo của mình trao cho cụ già.

Đáp lại ông cụ cũng xé mẫu trái tim đầy thương tích của mình trao cho chàng trai trẻ. Hai mẫu tim này tất nhiên là không thể đều nhau ! Trên trái tim của chàng trai giờ đây đã hằn lên một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa nhưng chàng trai thấy hài lòng và hãnh diện với trái tim “mới” của mình hơn bao giờ hết!

(@V.NT)

************************

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Hãy yêu tha thiết

HÃY YÊU THA THIẾT ( tái đăng)

Một người cha viết cho cô con gái của mình một bức thư trước khi về cõi vĩnh hằng:

“……. Con ơi, dù con sợ tình yêu nhưng tình yêu cứ đến. Nếu đây là niềm vui thì con cứ nâng niu như người mẹ ôm ấp đứa con thơ. Nếu đây là vết thương lòng cũng có thể tâm hồn con vương vấn. Con đừng bao giờ tự hỏi con rằng người con yêu có xứng đáng với con không ? Cái thứ tình yêu mà mặc cả như món hàng ngoài chợ thì cái đó không còn là tình yêu nữa. Khi con yêu con đừng đắn đo tính toán.

Nếu người yêu con là người nghèo khổ thì con sẽ cùng người ấy lao động xây đắp tô thắm cho tình yêu, Nếu người yêu con già hơn con thì con làm cho người ấy trẻ lại với con. Nếu người yêu của con bị cụt chân thì con sẽ là cái nạng vững chắc cho họ, tình yêu đẹp nhất sẽ đến với con nếu con làm đúng lời cha dạy. Con phải luôn cảnh giác xem thử người đó yêu con vì cái gì? Nếu người đó yêu con vì sắc đẹp thì con nên nhớ rằng : Sắc đẹp của con rồi sẽ tàn. Nếu người đó yêu con vì con có địa vị chức cao quyền trọng thì con hãy khẳng định rằng : Người đó không yêu con. Con hãy bảo họ rằng : “Địa vị không bao giờ đem lại hạnh phúc cho con người, chỉ có tự túc chân chính mới thỏa mãn lòng người chân chính”. Con phải độ lượng và giàu lòng tha thứ nếu như họ hối hận thật sự. Con hãy chung thủy với người yêu xây dựng cuộc đời riêng. Nếu con mất hai chữ quý báu đó thì con sẽ hổ thẹn và không được quyền tự hào với chính con, với xã hội. Nếu con để cho một người nào khác chồng con đặt một cái hôn ranh mãnh bẩn thỉu lên môi con thì trước khi hôn họ sẽ khinh con và nhất là sau khi hôn họ sẽ càng khinh con hơn nữa.

Ai sẽ vì con mà chăm sóc đời con, vui khi con có tin mừng, buồn khi con không gặp sự may, đó chính là chồng của con. CON HÃY YÊU ĐI, YÊU THA THIẾT NHƯ NGÀY XƯA MẸ ĐÃ YÊU CHA ….!!!!”.

(trích từ @V.NT)

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Những lời khuyên của cha

(Musique: Papa)

NHỮNG LỜI KHUYÊN CỦA CHA (tái đăng)

Con yêu dấu của ba!

……. Mỗi ngày con nhớ dành lời khen tặng vài ba người. Mỗi năm ít nhất một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc. Nhìn thẳng vào mắt mọi người, nói lời “Cám ơn! “ càng nhiều càng tốt. Cũng vậy, nói lời “Làm ơn” càng nhiều càng hay. Hãy sống dưới mức con kiếm được. Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế. Kết thêm những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ. Hãy giữ những điều bí mật, con đừng mất thì giờ học các mánh khóe của doanh nghiệp, hãy học làm doanh nghiệp chân chính, dám chịu nhận những lầm lẫn của mình. Con hãy can đảm, nếu tự con không được can đảm lắm thì cũng phải tỏ ra can đảm, người ta không phân biệt được một người can đảm với một người tỏ ra can đảm.

Con phải dành thì giờ và tiền bạc làm việc thiện trong cộng đồng của con, đừng bao giờ lường gạt ai. Học cách lắng nghe. Cơ hội trong đời nhiều khi đến gõ cửa nhà con rất khẽ. Đừng bao giờ làm cho ai mất hy vọng vì nhiều người chỉ sống nhờ hy vọng đấy con ạ !

Con đừng cầu mong của cải mà phải cầu mong sự không ngoan, sự hiểu biết và sự can đảm. Đừng hành động khi con đang giận dữ, con phải giữ tư thế đàng hòang. Muốn đến một nơi nào đó phải có mục đích và tự tin rồi hãy đến. Đừng bao giờ trả công cho ai trước khi họ xong việc, hãy sẵn sàng thua một trận để chiến thắng một cuộc chiến.

Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách, cẩn thận với những kẻ nào mà họ không còn gì để mất. Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn, con hãy hành động như không thể nào thất bại. Đừng giao du quá rộng , phải học cách trả lời “Không” một cách lễ phép và dứt khoát. Đừng mong chờ cuộc đời đối xử sòng phẳng với con, đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ. Thay vì dùng từ “Có vấn đề” , con hãy thay bằng từ ngữ “Có dịp may”.

Cẩn thận về đồ đạc và áo quần. Nếu con định dùng thứ gì trên năm năm thì phải sắm thứ tốt nhất có thể được. Con hãy mạnh dạn trong cuộc sống, khi nhìn lại những quảng đời đã qua, hãy tiếc cho những cái gì chưa làm được chứ đừng tiếc cho những việc đã làm xong. Đừng quan tâm đến bè nhóm đang tranh chấp lôi kéo mình, mà hãy dùng những ý tưởng mới mẻ, cao thượng, có tác động đến cuộc sống luôn luôn là những ý tưởng của các cá nhân biết làm việc.

Những nhạc sĩ trình diễn rong trên đường  thường có nhềiu điều đáng trân trọng, con hãy dừng lại và lắng nghe và nhớ tặng gì đó cho họ. Khi gặp vấn đề trầm trọng về sức khỏe, con hãy nhờ ít nhất ba vị thầy thuốc khác nahu xem xét. Hãy chiến đấu chống thói vô trật tự. Gặp hàng hóa xấu hay sự phục vụ tồi, con phải báo ngay cho người có trách nhiệm để họ nắm biết, những nhà quản lý tốt rất mong được hiểu biết mọi điều. Đừng tập thói trì hõan công việc, làm ngay những gì cần làm vào đúng lúc phải làm, không ai chờ lúc hấp hối để nói : “Giá mà tôi còn  thêm được thời gian…..”

Đừng sợ phải nói “Tôi không biết”, đừng sợ phải nói “Tôi xin lỗi, rất tiếc…”. Hãy ghi sẵn những điều gì con muốn được trải qua trong cuộc đời. Luôn luôn mang theo trong túi áo bảng ghi những điều đó và thường xuyên tìm cơ hội có thể được để thực hiện. Điều cuối mà ba nhắc con là hãy gọi điện cho mẹ của con !

(H. Jackson Brown - @V.NT lược dịch)

*************

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

Lời cám ơn








Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là xem những tin cáo phó chia buồn trước tiên! Anh ta chăm chú đọc từng dòng trên tin nầy dù cho anh chưa bao giờ quen biết với người đã mất. Có một người bạn thân thấy lạ liền hỏi nguyên nhân, anh ta trả lời:


- À…. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này thôi!


Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:


- Anh nói điều gì quái lạ tôi chẳng hiểu được, anh cảm ơn người đã chết mà toàn là những người anh chưa hề quen biết, không biết đầu óc anh có vấn đề gì không vậy?


Người nọ thong thả trả lời:


- Đúng vậy! Tôi rất cảm ơn họ, sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường, cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết! Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét….. để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem đi hỏa táng hoặc phải chôn vùi vào lòng đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi một bài học lớn trong cuộc đời, như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?


***********

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Trò chơi NAN


TRÒ CHƠI "NAN" (tái đăng)


Ông bà tôi đã cưới nhau hơn 50 năm, họ cứ luôn chơi một trò đặc biệt của họ hàng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người viết chữ “NAN” ở quanh tòa nhà, còn người kia sẽ đi tìm. Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ, nó được viết lên hơi nước còn đọng trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà tôi còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy chữ “NAN” trên tờ cuối cùng.


Những mảnh giấy nhỏ với chữ “NAN” được viết nguệch ngoạc được tìm thấy các nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ bí ẩn “NAN” này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.


Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài, cho đến khi tôi khám phá được trò chơi của ông bà tôi - Trò chơi đi tìm từ “NAN” cứ tiếp diễn đến lúc bà tôi vào thời điểm người yếu dần và không còn đi lại nữa...... Bà tôi không thể ngồi dậy được để xuống  giường. Và một ngày kia, khi tất cả chúng tôi phải đối diện với thực tế đau lòng : Bà tôi mất, chữ “NAN” được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dãi lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất.


Khi tất cả họ hàng và những người quen biết ra về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn ngào. Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Tôi biết rằng tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết. Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng “NAN” là gì. Lần đầu tiên sau bấy nhiêu năm, tôi được biết “NAN” đơn giản chính là “ Ngã ái nhỉ ” !


(@ V.NT)


***********************

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Chết như thế nào (tái đăng)


(ảnh minh hoạ)


CHẾT NHƯ THẾ NÀO? (tái đăng từ Y!360)


Một vị thuyết khách bắt đầu nói chuyện bằng cách nêu một vấn đề:


- Nếu phải chết, bạn chọn một cái chết như thế nào: Chết nhẹ nhàng, nhanh chóng hay đau đớn và từ từ?


Đám đông liền ồn ào vì một câu hỏi kỳ quặc, ai mà chẳng muốn một cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng, vì vậy tất cả các khán giả đều chọn cách này.


Khi mọi người đều đã chắc chắn với quyết định của mình, vị thuyết khách mới tiếp tục nói:


- Tôi cũng từng chọn giống như các bạn vậy, Cho đến một ngày khi cha tôi lâm bệnh nặng, ông phải trải qua những cơn đau khủng khiếp kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Chúng tôi rất thương yêu ông nhưng cũng không muốn ông phải chịu đau đớn như vậy! Chỉ có cách giải thoát cho ông càng sớm càng tốt thôi. Mẹ tôi đã nói với ông điều đó. Ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:


- Tôi đau lắm chứ, hơn ai hết tôi là người muốn giải thoát cho chính mình thóat khỏi những cơn đau. Nhưng tôi vẫn muốn sống để các con tôi đi về tới nhà nói: “ Thưa ba, con mới về ”, các cháu tôi buổi sớm nói: “ Thưa nội, con đi học! ”. Chúng ôm hôn tôi trước khi đi ngủ . Để mỗi sáng thức dậy tôi còn tập thể dục dưỡng sinh và nhìn mặt trời ló dạng từ phương đông, để nghe tiếng sóng biển từ xa vọng về. Với bà và các con cháu thì điều đó thật là đơn giản, nhưng đối với tôi thì thật là khó khăn. Tôi không còn thời gian để làm những điều đó nữa. Dù đau đớn nhưng tôi bằng lòng vì tôi có thể mang đi những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống mà tôi không bao giờ nhận ra…..


Các bạn thân mến! Chúng ta luôn tiếc thời gian với gia đình, với chính bản thân của mình, chúng ta luôn ngại phải nói những lời yêu thương với người thân của mình. Chúng ta luôn theo đuổi những ước mơ, những khát vọng của tương lai và nghĩ rằng đạt được chúng mới là hạnh phúc. Tất nhiên điều đó không sai, nhưng khi chúng ta không còn thời gian nữa, chúng ta lại đuổi theo những thứ ngay bên cạnh mà mình đã bỏ quên, mà thời gian thì chẳng bao giờ chờ ai….


Hãy sống với những gì bạn đang có, bạn đang yêu thương và bạn hãy quan tâm đến chung quanh. Đừng bỏ qua thời gian quý báu mà bạn đang có. Hãy để ngày mà chúng ta nhắm mắt, chúng ta có thể mỉm cười mà nói rằng: “ Tôi không hối hận, tiếc nuối những ngày tháng đã qua…. tôi không đau đớn , dằn vật mình vì bất cứ điều gì nữa…….”


(@V.NT)



**************************


THƯ CẢM TẠ


Kính thưa quý vị!


Gia đình Phantran xin chân thành đa tạ tri ân quý thân bằng quyến thuộc, quý cơ quan -ban ngành đoàn thể các cấp trong và ngoài tỉnh, quý thầy cô các trường và các cháu học sinh - sinh viên, quý cơ sở tự, viện, giáo đường ... và quý hiền hữu bloggers đã đến phúng viếng - gởi lời chia buồn cùng gia đình là bà Trần T. A. - thân mẫu - nhạc mẫu - nội tổ- ngoại tổ- cố tổ của gia đình chúng tôi trong tuần qua. Trong lúc tang gia bối rối có điều chi sơ xuất xin quý vị niệm tình tha thứ.


Đại diện tang gia xin bái tạ!


(Phantrần)


 

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

ADIEU MAMAN !

MẸ ĐÃ ĐI XA…..

Lung linh ngọn nến lệ tràn rơi

Khô đọng lòng ai  thốt chẳng lời

Trước gió khêu thêm e lửa tắt

Sau lưng khóc nén sợ ngày vơi

Hiếu trung giữ vẹn nầy con hỡi

Đạo nghĩa lo tròn đấy mẹ ơi

Leo lét tàn canh tim đã lụn

Tuyết sương phủ tóc trắng mây trời

***********

(Nghĩa tế kính dâng)

Nhà Phantran đang bối rối, xin phép các bạn cho vắng!

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Kiếp bướm (tái đăng)




HỒN BƯỚM MƠ TIÊN

Tại một vùng đồi núi xa xôi hẻo lánh có một ngôi làng nhỏ, nơi ấy có một đôi nam nữ rất yêu thương nhau, họ đã cùng tựa vào nhau trên đỉnh núi đồi và thề non hẹn biển, nhân dân trong làng nhìn họ với đôi mắt thán phục ngầm khen một đôi uyên ương tuyệt đẹp xứng đôi vừa lứa, tương lai hạnh phúc đang đón chờ …


Chẳng may một hôm trong lúc cô gái đi tìm củi trên đồi té xuống hố sâu bị thương rất nặng, cô nằm trong bệnh viện mấy ngày đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày anh thanh niên luôn ngồi trước giường cô và lúc nào cũng gọi tên cô. Buổi tối anh đến đền thờ nhỏ trong làng để cầu nguyện cho cô mau qua khỏi tai nạn, lòng anh đau đớn như kim châm muối xát….


Một tuần qua cô gái vẫn chưa tỉnh dậy, anh thanh niên đã tiều tụy thấy rõ nhưng vẫn chăm sóc cô tận tình. Tình yêu của anh đã làm cho một vị tiên trong đền cảm động, vị tiên quyết định giúp anh và nói:


- Này con trai! Ta có thể làm cho người yêu của con lành bệnh và tỉnh dậy, nhưng con phải hóa thành bướm trong vòng ba năm, con có đồng ý chăng ?


Chàng thanh niên nghe xong rất cảm động và nói:


- Thưa tiên ông, con xin đồng ý!


Bình minh đến…. Chàng thanh niên đã hóa thành một con bướm rất đẹp, anh chào từ giả vị tiên và bay đến bệnh viện, quả nhiên cô gái đã tỉnh lại và đang trò chuyện với một anh chàng bác sĩ, nhưng tiếc thay chàng thanh niên hóa bướm này không thể nói chuyện được, ….


Mấy ngày sau cô gái đã xuất viện nhưng cô không được vui vẻ, cô hỏi thăm những người thân về tin tức của chàng thanh niên nhưng không ai biết hiện giờ anh ta ở đâu cả. Cô ta cả ngày không ăn không nghỉ, nhất quyết đi tìm cho được người yêu của mình, trong khi đó anh chàng hóa bướm kia bay qua bay lại bên cạnh cô, chỉ có điều không thể gọi được tên cô, không thể trò chuyện cùng cô mà chỉ có thể lặng lẽ đón nhận ánh mắt vô hồn của cô.


Mùa hè trôi đi, những cơn gió mát mẻ của mùa thu thổi rơi những chiếc lá vàng, cô gái phải rời khỏi nơi thôn dã này về thành phố nơi phồn hoa đô hội tìm việc làm khác. Ngày cuối cùng anh đã bay tới và đậu trên vai cô, anh muốn dùng đôi cánh bé nhỏ của mình vuốt ve lên mặt cô, anh muốn dùng đôi môi nhỏ của mình để hôn cô, nhưng cô không nhận ra và còn xua đuổi anh một cách tàn nhẫn….


Trong chớp mắt mùa xuân của năm thứ hai lại đến, cô gái trở về thăm nhà và anh đã thấy người yêu của mình cùng với anh chàng bác sĩ trẻ đẹp trai lên đỉnh đồi, cả cùng ngắm bình minh và hòang hôn, dưới ánh trăng họ đã cùng nhau thề non hẹn biển !…. Riêng anh chàng bướm chỉ còn cách lén đậu trên vai cô, lòng đau đớn cùng cực… Người ta kể rằng vào mùa đông năm ấy cơn đau của cô tái phát trầm trọng và chàng bác sĩ đã một lần nữa chăm sóc cô thật chu đáo và cô đã bình phục và vui vẻ trở lại, một tình yêu mới đã nãy sinh và kết hợp hai người với nhau.


Chàng trai bướm vô cùng đau khổ, những ngày liên tiếp anh thường thấy người yêu của mình và vị bác sĩ ngày nào cũng lên đồi ngắm bình minh, hòang hôn….., anh chàng bướm chỉ còn cách bay theo đậu trên vai cô và nghe tim mình đau nhói vì những lời thì thầm, những tiếng cười vui vẻ của họ, anh rất tủi thân phận kiếp bướm của mình ……


Mùa hè năm thứ ba đã đến, bướm không còn thường xuyên bay theo người yêu nữa, người yêu của chàng giờ đã má tựa vai kề với vị bác sĩ đầy danh tiếng tài ba…., thời gian ba năm sắp hết, trong ngày cuối cùng người yêu của anh và vị bác sĩ đã cử hành hôn lễ! Anh chàng bướm bay vào đền thờ gặp lại vị tiên, anh xót xa rơi lệ… Vị tiên hỏi:


- Con có hối hận khi nhận làm kiếp bướm trong ba năm không?


Anh lau khô những giọt nước mắt của mình và nói:


- Thưa không ạ!


Vị tiên bỗng vui vẻ cười nói:


- Ngày mai con có thể trở lại kiếp người rồi đó!


Anh lắc đầu nói:


- Thưa tiên ông…. Hãy để cho con làm kiếp bướm suốt đời!


***********


Thu tàn nay đã lập đông

Buồn ơi những giọt sầu mong giữa trời

Mưa chiều nắng sớm cuộc đời

Hai bàn tay trắng đánh rơi cuộc cờ

Xin em đừng đợi đừng chờ

Thuyền anh đã đắm hồn thơ đã tàn

Bướm khuya thức giấc mơ màng

Tung tăng đôi cánh trên ngàn cỏ hoa

Rõ hay sinh tử trẻ già

Đâu là hạnh phúc....chỉ ta biết mình ….

*************

(@ V.NT&@Phantran - lược dịch tái đăng từ 360 cũ)

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Kỷ niệm Ngày Nhà Giáo 20/11

TIÊN HỌC LỄ HẬU HỌC VĂN



Mạnh tử viết :"Vi nhân nan"! Làm người khó lắm vậy thay!



Nhị tổ chặt tay đứng  giữa tuyết khóc thưa rằng:"Thưa thầy tâm con bất an, xin thầy an cho". Bích diện tôn sư nói: " Trò đưa cái tâm ra đây thầy an cho". Nhị tổ thưa:" Thưa thầy, con tìm mãi không được!". Tôn sư nói: "Thầy an tâm cho trò rồi đấy!"


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nói dóc về tình yêu



Trận mưa đêm xuân rơi lâm râm trên mái nhà làm Phantran thức giấc, đã 4giờ 30 rồi, Phantran thay đồ xong liền ra ngoài cuốc bộ được nửa tiếng thì mưa càng nặng hạt hơn liền co giò chạy thẳng đến quán café để trú mưa!


Tôi vào quán gọi café và ngồi cạnh nick Đỗ…, nick chủ quán cười nói:


- Hiii…. Bữa nay con mới thấy chú chạy lẹ thiệt! Nhưng sao con chỉ thấy cái bụng chạy trước còn chú chạy sau!


Cả quán cười rùm…., tôi nói:


- Đúng vậy…. cái bụng chạy trước để chứng tỏ mình là người quân tử tốt bụng, lấy bụng ở đời mà….


Nick Đỗ chen vào:


- Tui thì khác hơn ông ở chỗ là cái bụng thon thả như thanh niên nè…., không biết ở trỏng có quân tử hay  tiểu nhơn gì gì đó, mà nói thiệt tui thấy mỗi sáng nó có ra cái thứ hổng giống ông nói !


- Hiiiii…..thiệt nghe thấy ớn quá….  lại muốn nói xàm à ? Ý tui nói là tấm lòng, là tình yêu, là đối nhân xử thế chớ hổng phải cái đó!


- Hiiii….!


Nick chủ quán nói:


- Còn hai ngày nữa là đến ngày lễ tình yêu đó chú, con hổng biết tình yêu là gì, chú nói cho con nghe đi…


Cả quán cười ầm…… tôi nói:


- Đừng có giả đò, hỏi lại bà xả của cháu kìa!


Vợ chủ quán nói:


- Con cũng hổng biết luôn, chú nói đi…. Con đọc entry của chú thấy có nhiều bài viết đề cập mà!


- Chú chỉ lược dịch của người ta, viết lại bằng tiếng Việt chớ chú có điều chế  như mấy cháu pha cà phê đâu mà nói!


- Hahahaaa……


Nick Đỗ nói:


- Hổng biết thì nói theo kiểu hổng biết! Cứ nói đại đi, nói trật cũng được!


- Hahaha…..


- Đợi một lát hết mưa ông  mục sư tới  sẽ nói rõ hơn!


- Trời đất! Mưa như vầy ổng ở luôn trong nhà thờ không đến kịp đâu…


- Thôi thì nói dóc nghen…. Theo tui thì tình yêu có rất nhiều định nghĩa, là vấn đề của mọi lứa tuổi, nên phân biệt tình yêu khác với hôn nhơn, đây là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau…


Nick chủ quán khôi hài nói:


- Ối chùi ui…. phạm trù là cái gì hổng hiểu… tình yêu sao lại phạm vô  cái trù ẻo ở trỏng….


- Hahahaha…..!


- Thí dụ dễ hiểu nè….. Tình yêu giữa hai người gói gọn chung thuỷ suốt cuộc đời thông qua một cuộc hôn lễ, tình yêu nầy có tính cục bộ giữa hai người ….có khi không cần thông qua hôn lễ ….


- Chùi ui… lại có cái “cục làm bộ” ở trỏng nữa kìa! Còn tình yêu hổng có cái “cục” thì sao?


- Hahaha…..


- Dễ ẹt ! Tình yêu “ hổng có cái cục” là mở rộng nâng cấp sửa chữa  tình yêu thành từ bi bác ái, quảng đại, yêu chúng sanh….., như vậy tu sĩ cũng có tình yêu vì họ cũng là người ta chớ phải “thánh” đâu, ngoài ra còn phải kể các thí dụ như yêu nước, yêu nghề, yêu lung tung đủ thứ …. Nhưng không phải là yêu theo kiểu dê xòm đâu áh!


- Hahahaha…..


- Còn hôn nhơn mở rộng là sao?


- Hôn nhơn mở rộng không phải là cuộc kết hôn tập thể cho các cặp…., hôn nhơn mở rộng là một vợ nhiều chồng hoặc một chồng nhiều vợ… Hồi xưa tui thấy trên giấy hôn thú của các cụ lớn có ghi là giấy hôn thú bậc hai, bậc ba….. là biết ổng có mấy bà áh!


- Hahahaha……


Nick chủ quán nói:


- Vậy thì đời nay Nhà nước có cho làm Đăng ký kết hôn bậc hai bậc ba như hồi xưa hông vậy chú ?


Vợ chủ quán “tằng hắn” chen vào ngay:


- E….hèm….! Hỏi gì kỳ vậy, bộ anh muốn lắm hả?


Cả quán cười ầm…..


(@Phantran- tái đăng)



 


*******************


 

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Người đẹp.... (trích blog của @Phượng Tím)

“NGƯỜI ĐẸP BÌNH DƯƠNG” THẨM THÚY HẰNG

Hồi còn đi học lớp diễn xuất điện ảnh, có lần nghe nhà biên kịch Phạm Thùy Nhân nói về các diễn viên điện ảnh mà ông yêu thích, ông có nhắc đến nữ diễn viên Thẩm Thúy Hằng. Trong cách nói chuyện với các học trò của mình, ông bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình trước một ngôi sao về sự ảnh hưởng trong lòng của công chúng Việt. Ông còn nói những diễn viên sau này, chưa có tìm ra một gương mặt nào có mức ảnh hưởng sâu rộng trong công chúng như nghệ sỹ ưu tú Thẩm Thúy Hằng….


Ngày ấy

Tên thật của Thẩm Thúy Hằng là Nguyễn Kim Phụng, sinh năm 1941 tại Hải Phòng, và lớn lên tại An Giang. Vào lứa tuổi 16 hồn nhiên mơ mộng, như bao cô gái, Nguyễn Kim Phụng cũng có những ước mơ, nhiều khát khao, đam mê cháy bỏng. Cô mong muốn khám phá những mới mẻ trong cuộc sống và được đi đến nhiều nơi trên thế giới. Vào một ngày tình cờ gần như là định mệnh, Phụng vô tình nhận được từ tay cô bạn thân một trang báo có đăng quảng cáo cuộc thi tuyển diễn viên điện ảnh của hãng phim Mỹ Vân, điều hấp dẫn với cô không phải là được trở thành một ngôi sao danh tiếng, mà là do trong thể lệ cuộc thi, người đoạt giải sẽ được sang Hồng Kông theo học lớp đào tạo diễn xuất. Mà Phụng thì rất ham thích được đi nước ngoài để mở mang tầm mắt. Giấu Cha, Mẹ, Phụng đã cùng cô bạn thân ghi tên dự thi. Phụng lén giấu chiếc áo dài của chị vào trong cặp bước đến nơi thi tuyển. Giữa muôn ngàn đóa hoa hương sắc, những gương mặt sáng ngời nổi bật của những Kim Vui, Mộng Tuyết, Thu Trang, Trang Thiên Kim, Kiều Chinh… đã làm cho Phụng chùn bước, phân vân. Chính bà Mỹ Vân đã tinh ý khi phát hiện Phụng, bà đã đến động viên khuyến khích cô mạnh dạn bước vào vòng thi. Và việc gì đến cũng đến, cô nữ sinh Nguyễn Kim Phụng đã vượt qua hơn 2000 thí sinh, bước lên đài vinh quang bằng giải nhất của cuộc tuyển lựa

Nguyễn Kim Phụng từ từ bỏ đi chiếc áo dài trắng nữ sinh để bước vào thế giới của sự nổi tiếng với nghệ danh là Thẩm Thúy Hằng. Từ vai diễn đầu tiên: Tam nương trong bộ phim Người Đẹp Bình Dương của đạo diễn Nguyễn Thành Châu, đóng cặp với nam diễn viên trẻ Nguyễn Đình Dần (vai Hoàng tử). Nhân vật đã hòa nhập vào cuộc đời, sống bền lâu trong ký ức người xem, đưa Thẩm Thúy Hằng bước lên ngôi vị diễn viên khả ái nhất của màn ảnh Sài gòn vào cuối thập niên 50, đầu thập niên 60…

Thẩm Thúy Hằng với nhan sắc trời cho đã làm cho khán giả mọi tầng lớp yêu thích, tạo nên sức hút không thể tưởng tượng và kéo khán giả đến rạp. Thành công nối tiếp thành công, Thẩm Thúy Hằng là đại diện của biểu tượng sắc đẹp miền Nam. Hình ảnh của nàng Chức nữ liễu yếu đào tơ vừa hát vừa bay về trời trong nhạc cảnh Chức nữ về trời của nhạc sĩ Phạm Duy soạn cho bộ phim Ngưu Lang Chức Nữ do hãng Mỹ Vân sản xuất, NSND Năm Châu làm đạo diễn, đến nay vẫn còn in đậm những ký ức đẹp trong lòng khán giả lớn tuổi.

Rồi những hợp đồng đóng phim thi nhau mời gọi, nhan sắc và tài năng của Thẩm Thúy Hằng ngày càng đi lên đỉnh cao của nghệ thuật, nhanh chóng đưa tên tuổi của Hằng trở thành ngôi sao số một. Những phim mà chị tham gia thời đó là: Trà Hoa Nữ, Tấm Cám, Sự Tích Trầu Cau, Bạch Viên Tôn Cát, Sài Gòn Vô Chiến Sự, Nửa Hồn Thương Đau, Đôi Mắt Huyền, Oan Ôi Ông Địa, Tơ Tình, Nàng, Bóng Người Đi, Ngậm Ngùi, Mười Năm Giông Tố, Sóng Tình, Xin Đừng Bỏ Em…

Năm 1969, Thẩm Thúy Hằng lập nhóm làm phim Thẩm Thúy Hằng (tiền thân của Vilifilms). Phim đầu tay chị chọn làm là Chiều Kỷ Niệm, thuộc thể loại tình cảm xã hội do Lê Mộng Hoàng đạo diễn. Nhờ những tên tuổi nổi tiếng như Thanh Tú, Năm Châu, Kim Cúc, NSND Phùng Há, Huy Cường, Việt Hùng, Ngọc Nuôi, mà bộ phim đen trắng này đã tạo nên một kỷ lục gây ngạc nhiên trong giới nghệ thuật miền Nam thời đó bởi thành công ngoài mức tưởng tượng. Thẩm Thúy Hằng thừa thắng xông lên thực hiện tiếp phim màu Như Hạt Mưa Sa. Danh tiếng và địa vị của chị càng được nâng cao hơn nữa khi chị xuất hiện tại các LHP Hồng Kông, Đài Loan, Hàn quốc, Ấn Độ, Thái Lan, Singapore, Indonésia…

Cuối năm 1974, với cương vị là giám đốc hãng Vilifilms, chị đã gặp gỡ và bàn kế hoạch thực hiện bộ phim Hòn Vọng Phu, dựa theo kịch bản của soạn giả Hoàng Khâm, ngoài ra còn khởi quay bộ phim chiếu tết năm 1975 Chàng Ngốc Gặp Hên, và cùng thể nghiệm với đạo diễn Lê Hoàng Hoa bộ phim kinh dị Giỡn Mặt Tử Thần…

Không dừng ở điện ảnh, Thẩm Thúy Hằng còn thử sức mình ở kịch nghệ, Cải lương, tân nhạc… Trước năm 1975, ban kịch Thẩm Thúy Hằng được xếp vào một trong 10 ban kịch tiêu biểu của kịch nghệ miền Nam, riêng chị nhiều lần được bầu chọn là một trong 12 diễn viên vững chắc của ngành kịch. Khán giả trước năm 1975 chắc không thể không nhớ đến những vai diễn chính của chị trong các vở: Sông dài, Vũ điệu trong bóng mờ, Người mẹ già, Suối tình, Đôi mắt bằng sứ, Dạt sóng, những vở kịch kinh dị Lúc 0 giờ, những phim được sân khấu hóa như: Đò chiều, Đôi mắt huyền, Oan ơi Ông Địa…

Tháng 4 năm 1975, cả dân tộc Việt Nam hân hoan chào mừng nước Việt Nam độc lập. Thẩm Thúy Hằng vẫn ở lại quê hương. Cùng với những tên tuổi gạo cội khác của nền nghệ thuật miền Nam như Thanh Nga, Kim Cương, Mộng Tuỵền, Bạch Tuyết…, nữ nghệ sĩ khả ái này tiếp tục hoạt động trong nền điện ảnh và sân khấu Cách mạng.

Thời vang bóng của Thẩm Thúy Hằng đã đem về cho chị những giải thưởng điện ảnh quốc tế như: Hai lần đoạt giải Diễn viên xuất sắc Á châu tại Liên hoan phim Đài Bắc, Ảnh hậu Á châu trong LHP Á Châu tổ chức tại Hồng Kông và Đài Loan (1972,1974), được bầu là Nữ diễn viên khả ái nhất vượt qua các đối thủ xinh đẹp đến từ Đông âu, Nhật Bản, Trung quốc, Mông Cổ vào năm 1982.








Và bây giờ…

Hiện nay chị không còn tham gia hoạt động nghệ thuật nữa, một phần do sức khoẻ, một phần do chị muốn khán giả luôn giữ cho mình những kỷ niệm đẹp về một Thẩm Thúy Hằng của quá khứ… Chị có một đam mê khi tuổi tác đã cao là nghiên cứu về Thiền, hằng ngày chị dành nhiều thời gian cho việc ngồi thiền, ăn chay trường…Sau khi sang nhượng lại ngôi nhà thân thương trên đường Cách Mạng Tháng Tám, nơi đã gắn bó với mình suốt một quãng thời gian dài, chị cùng gia đình dọn nhà đi nơi khác. Chồng của chị, giáo sư tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh đã mất ngày 29/08/2003 do mắc bệnh tim mạch (thọ 82 tuổi). Thẩm Thúy Hằng sống giản dị trong ngôi nhà mới, yên tĩnh ở khu vực Bình Quới, Tp HCM. Gặp bạn bè đến thăm, chị vẫn vui vẻ khi được khơi gợi lại ký ức về cuộc đời nghệ thuật. Chị thường xuyên tham gia công tác từ thiện để cố gắng trong khả năng của mình đem lại phần nào no ấm hạnh phúc cho những người kém may mắn trong xã hội./.


Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Mạn đàm tình yêu (3)



Nếu ta yêu một người mà người đó không yêu ta…. Thôi thì hãy dịu dàng với bản thân vì ta không làm điều gì sai trái, vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng nơi trái tim người ấy mà thôi!


Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng ta hãy nhẹ nhàng từ chối món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng bao giờ nhận để không gây đau khổ ….


Cách ta cư xử tình yêu chính là cách ta cư xử chính với mình. Mọi  con tim đều có cùng cảm nhận về nổi đau và niềm hạnh phúc, ngay cả khi cách sống và con đường ta đi có khác nhau.


Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, cả hai cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi cho nhau mà hãy để tự nó ra đi. Mỗi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu mà tình yêu lựa chọn ta.


Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kỳ diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu tràn ngập trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó, nhưng rồi hãy dang rộng tay để cho nó ra đi một khi tình yêu muốn thế.


Hãy mang tình yêu đến cho người đã làm ta sống lại tình yêu đã chết trong ta, nó mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, nó mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.


Có những người đang yêu đã sai lầm, sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ cho rằng tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như là một điều sẽ phải đến với mình hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân của họ. Họ quên đi điều kỳ diệu nhất của tình yêu – đó là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nẩy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong tim mình!


Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật! Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ trong khỏanh khắc nào đó của cuộc đời…..!  


(Trích tái đăng: @V.NT)


*****************

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

Trôi sông lạc chợ


 



Nghe nói chồng em chết đã lâu


Mồ khô ngồi quạt nhớ duyên đầu


Tình xưa chợ Thủ ai đi trước


Bạn cũ sông Sài kẻ đến sau


Lưới bủa bao năm mây phủ tóc


Thuyền neo vài chuyến gió qua cầu


Đôi tay anh bắt hai con cá


Nâng chén nhìn trăng nhẹ mối câu !

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Âm thanh kỳ diệu


**********************************


ÂM THANH KỲ DIỆU (tái đăng)


Đó là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài nổi tiếng được mời tham gia một buổi trình diễn phục vụ những cựu chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông thông báo với Ban Tổ chức rằng lịch diễn của ông đã rất khít nên chỉ có thể tham gia diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép, ông sẽ độc diễn một đọan rồi đi ngay. Ban Tổ chức đồng ý.


Khi Jimmy lên sân khấu thì điều thú vị đã xãy ra. Độc diễn xong rồi ông vẫn còn đứng lại giữa tiếng hoan hô nồng nhiệt càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. Mười lăm phút, rồi hai mươi phút…. cho đến cả nửa tiếng. Cuối cùng ông cúi đầu chào lần cuối và rời sân khấu.


Tại hậu trường, một người trong Ban Tổ chức hỏi ông:


- Chúng tôi ngỡ là ông sẽ đi sau vài phút, cớ sao ông lại chần chừ lâu đến thế?


Jimmy trả lời:


- Đúng là tôi phải đi ngay nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi ở lại đây. Hãy nhìn vào hàng ghế trước kìa! Đó là hai người đàn ông đều mất một cánh tay. Một người mất cánh tay mặt, người kia lại mất cánh tay trái. Cùng với nhau, họ mới có thể vỗ tay được và họ đã làm điều đó một cách hết sức nhiệt tình !


(Trích từ @V.NT-tái đăng)

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Kiếp sau




****


Ba cô đội gạo lên chùa


Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư


Sư về sư ốm tương tư


Ốm lăn ốm lóc nên sư trọc đầu (..ca…)


******


Ước gì ta gặp kiếp mai sau


Kẻ vải người sư hết muộn sầu


Bảo cái che đầu không nắng đấy


Tràng phan phất gió có mưa đâu


Liên đài đảnh lễ tùy duyên khởi


Chuông mõ hòa âm thuận vận cầu


Đệ tử theo sau năm bảy mối


Công phu tao ngộ chớ chờ lâu


*********


Niết bàn tại thế chớ đâu !


Sao còn tìm kiếm nông sâu những ngày?


*


 

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Họa với @Hải Đăng bài "Lỡ say"



@Hải Đăng : (xướng)


TRÓT LỠ SAY


Rượu đắng mềm môi trót lỡ say


Chợt cơn gió thoảng tiếng đàn ai?


Cung thương vọng lại câu hờn dỗi


Tiếng hát chìm theo nỗi đắng cay


Giấc trắng bao đêm vừa tỉnh mộng


Lá vàng mấy lượt đã thôi bay


Hương tình đọng lại trong men nhớ


Hiu hắt tim yêu giọt lệ đầy.


*****************************************


@Phantran (hoạ)


MA MEN



Nựng người giả bộ nhéo la ay


Xuân nữ bày ra một cổ đầy


Chẹp chẹp…. mồi ngon chê quá dỡ


Khà khà … rượu nặng bảo siêu cay


Chê cơm chán phở lu bù ngán


Khoái cháo thèm kem bí tỉ say


Huyết áp thêm tăng kiêm nhiễm mỡ


Việc giao chối bỏ thích chim bay


****************

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Họa bài "Vọng phu" với @Minhtâm

 




@Minhtam: (xướng)


Non nước hữu tình đặng mấy sông

Sông dài biển rộng núi chờ  chồng

Chồng ta mấy thưở chung cùng dạ

Dạ Thị*một đời riêng chắc lòng

Lòng đắm men cay rồi vỡ mộng

Mộng nguyền thành tựu có là ngông

Ngông ngênh khắc khoải nàng thành đá

Đá mãi trơ gan tuế nguyệt trông.


                                 MT


************


Vần lân bát cú thấy mà ghê


Hoạ khó đầu chân chẳng chỗ chê !


Tô Thị đá chồng ai giật sập


Vạn gia bá tánh khóc tê tề!


***********(


@Phantran tạm hoạ thui áh!)


Bóng bà bên bển biệt bờ sông

Sông suối sâu xa sợ sập chồng

Chồng chết cõng con côi cút dạ

Dạ dung dưỡng giống dỡ dang lòng

Lòng luôn lo lẽ lời lên mộng 

Mộng mãi mơ mèo mỡ mớ ngông

Ngông ngắm ngủ ngon nghe ngã đá

Đá đùa đập động đổ đèo trông


***********************

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Hồi tưởng



Bến cũ chờ trông sắp cuối thu


Chiều rơi sương giáng khói mây mù


Lỗi duyên kết ước ngày tơ tưởng


Dứt nợ đành xem phút mộng du


Phụ khó quyết theo đời mới lạ


Tham sang nở bỏ kẻ trầm phù


Non thề trót lỡ năm mươi lẻ


Biển hẹn trăng soi sáng tỏ lu


*****************


 

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Đêm cuối cùng


   


*********************************


ĐÊM CUỐI CÙNG


Đám ma hàng xóm đứng nhìn nghe


Gia chủ  buồn hiu mắt ướt nhoè


Lẻng kẻng khua chung tùng lóc cóc


Ê a tụng lẫn é ò e


Kèn loa thổi lớn te tò té


Khách khứa cười rân hẻ hé hè


Chỉ một đêm nay mai mất xác


Đời người chấm hết khoẻ khoè khoe


*************************


 

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Cái chảo



CÁI CHẢO!


Trước tiệm của má tôi là đường ĐTN, con đường nầy vào buổi sáng  chính là chỗ dành riêng cho chợ chồm hỏm, chỉ chừa đủ cho xe ngựa và xích lô đi dọc theo mà thôi. các loại hàng hoá bày bán ngồi trên đường, từ tháp đồng hồ xuống bờ sông thì đủ loại bánh trái trầu cau đến bến đò là gạo nếp….Nhưng xen kẽ các loại trên là coi bói, tráo bài ba tây, lô tô, cháo lòng, sơn đông mãi võ bán thuốc dán, cù là…. lạp song….


Tôi để ý thấy một ông bán chảo nhỏ để chiên trứng và chì hàn nhôm, ông ta rao:


-Mại dô… mại dô…. rẻ rồi đại hạ giá, bán mở hàng chảo 2 đồng một cái, chì hàn nồi Kim Quang chánh hiệu con nai 2 cắc một que đây……


Thiên hạ bu rất đông để xem chảo nhôm nhỏ xinh xắn giá chỉ bằng hai gói xôi…., thấy ông ta dùng dao nhọn đâm lủng chảo, sau đó đem chảo nung nóng rồi trét “chì” vào , chảo đã hàn kín không chảy mở dầu, có một số người chen mua , ông ta nói :


-Mại dô mại vô…. chị Hai bên nầy mua hai chảo bà con ơi…, mợ Năm bên kia mua hai que chì hàn…. chú Ba trước nhà  mua 10 chảo….. bà con ơi…. rẻ rồi rẻ rồi…. chỉ còn lần nầy nữa thôi là tôi về giới thiệu bán ở chỗ khác không gặp bà con ơi…..


Chuyện nầy không qua khỏi mắt má tôi và bà mua ngay một chảo nhỏ trông thật gọn và chiên thử trứng thấy vui vui…


Trưa ba tôi đi làm về thấy khen chiếc chảo gọn xinh đang để lên bàn ăn… ăn xong ba tôi nói:


-Mình ơi, nghe nói ngày mốt có xử tử hình công khai trước nhà làng Phú Cường …..


Má tôi hỏi:


-Ý ạ  ghê quá… lâu lắm rồi tui hổng không nghe xử tội đó, sao lại hôm nay xử tử? Có chém đầu bằng máy như lúc còn tây không?


-Tui nghe nói xử bắn chớ không chém, tử tù là lính nghe đâu nó hiếp dâm giết chết nạn nhơn và đoạt đôi bông cùng với dây chuyền vàng!


Tin xử tử hình được loa phóng thanh truyền đi và cả tỉnh lỵ đã biết.


Tôi để ý thấy người ta xếp đặt những bao cát kéo dài như một bức tường, sau đó họ đào một lổ và trồng cái cột…! Tôi nghe các chị học trò của má tôi bắt đầu xôn xao và nói với nhau:


-Tui nghe nói hồi xưa người ta chặt đầu vứt xác bỏ xuống hố, ba bốn xác cụt đầu ôm nhau chum chủm, còn mấy cái đầu thì le lưỡi  mắt mở trừng trừng….


-Tui cũng nghe ba má tui nói giống y như vậy, nhưng mà tui nghe xử bắn chớ đâu có chặt đầu! Như mấy năm trước báo đăng tin ông NĐC bị xử bắn chớ đâu có chặt!


-Hồi xưa xử tử còn có hình phạt tùng xẻo… là trống đánh một tiếng “thùng!” thì “xẻo” một miếng thịt đến khi tội nhơn chết xẻo chưa hết cũng phải xẻo tiếp…


-Ghê quá… Tui nghe đồn thịt người mà bỏ vào chảo chưa chiên mà  nó cũng nhảy tưng tưng như cóc nhảy vậy đó……


Ngày hôm sau, trước pháp trường dân chúng bu đen nghịt chẳng khác gì lễ hội chùa bà rằm tháng giêng…., lúc đó tôi chỉ là một teen chưa kịp cao nên xách chiếc ghế đẩu đứng lên xem cho rõ, lính cảnh sát thổi tu huýt đuổi xe … chỉ cho bộ hành đi qua đoạn đường nầy thôi, đúng 8 giờ….Một đoàn xe dừng trước pháp trường, các vị khách mặc đồ lính mang súng M16 xuống xe và dắt theo một tử tù  đã bịt mắt trói vào cột. Sau khi đọc bản án và tuyên phạt của toà án QS.V3.CT, mười hai phát súng đã nổ ….  và một phát súng lục ân huệ cho tử tù, sau đó xác được cho vào chiếc hòm gỗ sơ sài đóng đinh lại và chiếc xe GMC không mui chở đi … Khách hiếu kỳ giải tán….tuy nhiên còn một ít đến tận chiếc cột để xem.Hiii…. Trong đó có tôi…! Tôi để ý các phát đạn đã xuyên qua tội nhân và ghim vào vào bao cát, một số thịt vụn nhỏ như thịt heo bằm tại xe hủ tíu mì còn dính theo dấu đạn xuyên qua, một ý loé sáng tôi liền trở qua nhà gặp ngay chị học trò hỏi:


-Chị X ơi… Hôm qua em có nghe chị nói thịt người mà bỏ lên chảo nó nhảy tưng tưng như con cóc phải không?


-Đúng vậy, nhưng mà làm gì có thịt người giữa thời bây giờ !


- Thì hồi hồi nãy ông Ng.Cg. Kh.  bị bắn đó!


-Người ta chở đi rồi còn đâu mà lấy?


-Còn mà, em thấy một chút xíu thịt vướng lên dấu đạn chui trong bao cát áh!


-Ý… ghê vậy… coi chừng không phải đâu a nghen! Chắc là lông tơ rách của vải hoặc của bao cát mà…


-Hổng phải đâu, thịt thiệt đó! Em thấy kiền lửa bu rinh cắn mang xuống đất còn một ít thịt nát dính trên bao cát chị ơi, giống như thịt bằm làm chả đó áh!.... Thử lấy vài vụn nhỏ làm thí nghiệm coi thử….


-Úi…! Thôi chết rồi…. Bé Sáu đừng làm… chị sợ lắm…  chị méc cô cho coi…!


Tôi để ý thấy vỏ  lon sửa ông già bị sét, má tôi không còn dùng để đong gạo mà quăng bên xó…, chiếc bàn ủi con gà còn than hồng đang cháy…, tôi xé lấy vội một miếng giấy báo và băng ngang đường đến chỗ xử tử….


Chị X hoảng kinh méc liền với má tôi và tôi đã đến gần tới chỗ, má tôi cũng là vua sợ ma bà thét lên gọi về:


-Bé Sáu! Mầy làm cái gì vậy hả thằng quỷ!  Mầy về ngay cho tao biểu!


Tôi trả lời:


-Má chờ con chút xíu, con về liền!


- Không ! Về ngay! Đồ quỷ, mầy lấy thịt người à?


Tôi nói:


-Con đâu có lấy thịt, lấy cát hà!


-Mầy chối hả? Nhà còn cát cả đống sau hè nầy, mầy lấy cát ma về nhát tao phải không?


Tôi mới bước vào cửa tiệm, một nhát chổi lông gà quất hụt, tôi né đứng xa cười nói:


-Con chưa lấy thịt về mà…!


-Áh! Thằng quỷ! Một lần bắt được trăm lần không, mầy có chiên rồi phải không?


-Chưa mà….


-Tao biết là mầy trước sau gì cũng làm thiệt, đừng có qua mặt tao…


Má tôi vừa nói vừa cầm chiếc chảo mới tinh vừa mua ba hôm quăng ra sau chuồng gà, bà nói:


- Đồ quỷ sứ ! Mầy lấy mấy cái thứ đó về đây là mầy biết tay tao….!  


*************************


 


 

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Chó cắn !


CHÓ CẮN !


Cả tuần nay Phantran rất bận rộn vì phải làm việc lu bù…. Chuyện cơ quan, chuyện nhà, chuyện web….. trong đó phải kể chuyện blog là lúc nào cũng quan trọng nhứt bảng! Nhiều khi nhớ lại lúc gặp Phượng Tím có kể:


-Muội với Ánh Nguyệt lúc đầu không biết nick Phantran là ai, chỉ biết là người ở Bình Dương, lúc nào cũng thấy có mặt trên máy tính và ngày nào cũng có bài viết … hai đứa đoán có lẽ Phantran là một nhà báo thì phải! Hiiii…. (lúc còn răng cửa áh!)


Còn riêng Ánh Nguyệt nói:


-Lúc ban đầu vừa add xong, huynh có còm hỏi: “…Ai trông quen quá vậy ? có phải nhà ở …. (chỗ đó)… không? ”. Mà đúng thật, chỗ đó là nhà cũ của muội ở trước kia chớ đâu phải chỗ này!.... Vài chiếc còm và mess sau đó mới rõ ra là hàng xóm thứ thiệt cả, huynh chính là ông thầy giáo (lúc chưa mất dạy) kiêm thợ may, thợ vắt sổ, thợ sửa máy may áh  … Hiiii….


Nói chí tình, cả nhà của Phantran vừa làm nghề giáo vừa làm thợ may cũng được ba đời rồi trời ạ! Khi ba má của Phantran mất xong thì tiếp tục hành nghề ít năm rồi ngưng luôn, đồ nghề vẫn còn và chỉ sử dụng gia đình. Riêng căn phố cũ thì đã về tay những người xa lạ….. Hôm nay Phantran mở đầu câu chuyện quả là dài dòng nhưng có ý là kể lại những câu chuyện kỷ niệm thời niên thiếu tại căn phố này. Viết đến đây ngẫm nghĩ có phải mình tự vạch áo đưa lưng cho người xem hay không hay là một cách bới lông tìm vết, có lẽ Phantran không dám như thế đâu, chỉ nói đến câu chuyện vui đùa từ thuở nhỏ.


Lúc tôi học lớp nhứt trường dòng  … (lớp 5 ngày nay)……


Đường Triệu Ẩu hai bên được trồng me từ thời Pháp. Cây me rất to và đến mùa trái ra thật to và đầy trên các nhánh, chúng tôi thường hay chơi đùa dưới bóng cây này và dĩ nhiên các trái me không sao thoát được khỏi tay bọn trẻ tinh nghịch xóm chợ.


Chúng tôi đã đóng những cây đinh rất to trên thân cây lên tận nhánh gần nhứt…. (Chẹp… chẹp…. viết tới đây mà nước bọt muốn tươm ra rồi!), chúng tôi đợi lúc không thấy cảnh sát thì liền leo lên tha hồ sử dụng…, trái nào đã chín thì ít chua có vị ngọt … chúng tôi gọi là me bột, còn trái trên cao không hái tới lâu ngày khô thành me dốt thì chỉ dùng nấu canh hoặc làm me ngào (chẹp…chẹppp…hiiii…) . Chuyện chỉ có thế mà cũng do kỳ thu họach mỗi đứa nhiều hay ít mà nên chuyện.


Đứa em kế của tôi bị hai anh em hàng xóm vây đánh! Tôi chạy đến đấm đá túi bụi hai tên kia để giải vây cho em mình, Hiiii…. Hai tên đó nhỏ con hơn nên bị đá té xuống đường mương làm trò cười cho tụi con gái…. Đắc thắng, anh em tôi vào nhà. Hai tên kia về nhà (cách vài căn phố) mét với hai chị của chúng – cũng là bạn học chung trường ….- Thừa lúc tôi vừa ra khỏi nhà  cả 4 chị em  xông vào tấn công tôi và hét:


-Bé Sáu! Sao mày dám ăn hiếp em tao! Đồ mất dạy!


-Ai mất dạy? Hai thằng em của bây cũng ăn hiếp em tao, tao đá tụi nó là phải lắm!


-Đổ lẽo lự! Tao đập chết mày luôn!


-Đố bây dám! Tao cho cả bốn đứa bây lọt sình luôn, đừng ỷ đông mà lên mặt!


Cả 4 chị em xông tới, đứa đá, đứa thoi….tôi cũng chống trả không kém, cho đứa chị một đấm, đứa em gái học chung lớp một bạt tai, còn hai tên kia trông thấy em tôi đang xách chiếc thước thợ chạy đến liền bỏ chạy…


Đứa chị tràn qua bên em tôi giựt được cây thước đập vào mặt tôi, tôi né thước bị trúng vào vai, thước gãy đôi và tôi lãnh một nhát đau điếng… Em kế tôi xách chiếc ghế lùn xông vào, hai tên kia bỏ chạy, riêng tôi nổi khùng lên chụp được tay đứa chị vặn mạnh… và ….CẮN …vào một nhát không nhả….


Đứa chị ré lên:


-Áh…. Má ơi… thằng bé Sáu nó cắn con …áh … huuuu….


Tôi cắn thật mạnh đến rách da và máu bắt đầu tươm ra, lúc ấy má của của đứa chị vừa bước ra khỏi nhà , tôi nhả ra bỏ chạy về nhà….


Cả dãy phố phía sau tòan là vách ván, tôi nghe đứa chi khóc hù hụ bên kia :


-Huuuu…. Thằng bé Sáu nó là đồ thứ chó! Nó cắn con chảy máu tay nè…. Huuuuu!


Tôi nghe tiếng má của đứa chị la lên:


-Nín! Đáng đời! Tháng trước mày cắn thằng Ng. ở Hố Nai giờ thì mày đập thằng bé Sáu một thước bị nó cắn lại đáng lắm mà!


-Áh…. Huuuu….


-Nín mất nghe chưa? Đợi ba nó về tao qua bển mét cho ba nó xử, ngày mai tao vào trường mét ma soeur đuổi nó luôn!


Ba tôi về, ông đã biết chỉ cười không đánh mà chỉ nói:


-Mãnh hổ nan địch quần hồ! Vô độc bất thành trượng phu! Từ nay không được chơi với con nhà đó nghe chưa! Nhà đó hung dữ lắm..Tao cấm anh em bây không được đánh lộn như vậy, có gì thì mét với người lớn….!


Ngày hôm sau, bà ta đến trường kể lại với ma soeur và dắt đứa chị tay băng bó lấm tấm vết thuốc đỏ, cả lớp cười ầm nhao nhao nói:


-Há há há… Chó cắn lộn… Hahaha….


Ma soeur nói:


-Nhà trường không xử chuyện ở nhà, nếu vết thương có làm độc, bà nên dắt cả hai đứa nó xuống Sài Gòn đi chích ngừa ở viện Pasteur!


Cả lớp cười ầm…..!


Hôm nay tôi cầm chiếc răng cắn bà Phó giám đốc sở X ở tỉnh Y đã gãy, tuy  tôi đã làm lại chiếc mới nhưng vẫn giữ mãi để làm kỷ niệm thời chó cắn!


****************