Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

ADIEU MAMAN !

MẸ ĐÃ ĐI XA…..

Lung linh ngọn nến lệ tràn rơi

Khô đọng lòng ai  thốt chẳng lời

Trước gió khêu thêm e lửa tắt

Sau lưng khóc nén sợ ngày vơi

Hiếu trung giữ vẹn nầy con hỡi

Đạo nghĩa lo tròn đấy mẹ ơi

Leo lét tàn canh tim đã lụn

Tuyết sương phủ tóc trắng mây trời

***********

(Nghĩa tế kính dâng)

Nhà Phantran đang bối rối, xin phép các bạn cho vắng!

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Kiếp bướm (tái đăng)




HỒN BƯỚM MƠ TIÊN

Tại một vùng đồi núi xa xôi hẻo lánh có một ngôi làng nhỏ, nơi ấy có một đôi nam nữ rất yêu thương nhau, họ đã cùng tựa vào nhau trên đỉnh núi đồi và thề non hẹn biển, nhân dân trong làng nhìn họ với đôi mắt thán phục ngầm khen một đôi uyên ương tuyệt đẹp xứng đôi vừa lứa, tương lai hạnh phúc đang đón chờ …


Chẳng may một hôm trong lúc cô gái đi tìm củi trên đồi té xuống hố sâu bị thương rất nặng, cô nằm trong bệnh viện mấy ngày đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày anh thanh niên luôn ngồi trước giường cô và lúc nào cũng gọi tên cô. Buổi tối anh đến đền thờ nhỏ trong làng để cầu nguyện cho cô mau qua khỏi tai nạn, lòng anh đau đớn như kim châm muối xát….


Một tuần qua cô gái vẫn chưa tỉnh dậy, anh thanh niên đã tiều tụy thấy rõ nhưng vẫn chăm sóc cô tận tình. Tình yêu của anh đã làm cho một vị tiên trong đền cảm động, vị tiên quyết định giúp anh và nói:


- Này con trai! Ta có thể làm cho người yêu của con lành bệnh và tỉnh dậy, nhưng con phải hóa thành bướm trong vòng ba năm, con có đồng ý chăng ?


Chàng thanh niên nghe xong rất cảm động và nói:


- Thưa tiên ông, con xin đồng ý!


Bình minh đến…. Chàng thanh niên đã hóa thành một con bướm rất đẹp, anh chào từ giả vị tiên và bay đến bệnh viện, quả nhiên cô gái đã tỉnh lại và đang trò chuyện với một anh chàng bác sĩ, nhưng tiếc thay chàng thanh niên hóa bướm này không thể nói chuyện được, ….


Mấy ngày sau cô gái đã xuất viện nhưng cô không được vui vẻ, cô hỏi thăm những người thân về tin tức của chàng thanh niên nhưng không ai biết hiện giờ anh ta ở đâu cả. Cô ta cả ngày không ăn không nghỉ, nhất quyết đi tìm cho được người yêu của mình, trong khi đó anh chàng hóa bướm kia bay qua bay lại bên cạnh cô, chỉ có điều không thể gọi được tên cô, không thể trò chuyện cùng cô mà chỉ có thể lặng lẽ đón nhận ánh mắt vô hồn của cô.


Mùa hè trôi đi, những cơn gió mát mẻ của mùa thu thổi rơi những chiếc lá vàng, cô gái phải rời khỏi nơi thôn dã này về thành phố nơi phồn hoa đô hội tìm việc làm khác. Ngày cuối cùng anh đã bay tới và đậu trên vai cô, anh muốn dùng đôi cánh bé nhỏ của mình vuốt ve lên mặt cô, anh muốn dùng đôi môi nhỏ của mình để hôn cô, nhưng cô không nhận ra và còn xua đuổi anh một cách tàn nhẫn….


Trong chớp mắt mùa xuân của năm thứ hai lại đến, cô gái trở về thăm nhà và anh đã thấy người yêu của mình cùng với anh chàng bác sĩ trẻ đẹp trai lên đỉnh đồi, cả cùng ngắm bình minh và hòang hôn, dưới ánh trăng họ đã cùng nhau thề non hẹn biển !…. Riêng anh chàng bướm chỉ còn cách lén đậu trên vai cô, lòng đau đớn cùng cực… Người ta kể rằng vào mùa đông năm ấy cơn đau của cô tái phát trầm trọng và chàng bác sĩ đã một lần nữa chăm sóc cô thật chu đáo và cô đã bình phục và vui vẻ trở lại, một tình yêu mới đã nãy sinh và kết hợp hai người với nhau.


Chàng trai bướm vô cùng đau khổ, những ngày liên tiếp anh thường thấy người yêu của mình và vị bác sĩ ngày nào cũng lên đồi ngắm bình minh, hòang hôn….., anh chàng bướm chỉ còn cách bay theo đậu trên vai cô và nghe tim mình đau nhói vì những lời thì thầm, những tiếng cười vui vẻ của họ, anh rất tủi thân phận kiếp bướm của mình ……


Mùa hè năm thứ ba đã đến, bướm không còn thường xuyên bay theo người yêu nữa, người yêu của chàng giờ đã má tựa vai kề với vị bác sĩ đầy danh tiếng tài ba…., thời gian ba năm sắp hết, trong ngày cuối cùng người yêu của anh và vị bác sĩ đã cử hành hôn lễ! Anh chàng bướm bay vào đền thờ gặp lại vị tiên, anh xót xa rơi lệ… Vị tiên hỏi:


- Con có hối hận khi nhận làm kiếp bướm trong ba năm không?


Anh lau khô những giọt nước mắt của mình và nói:


- Thưa không ạ!


Vị tiên bỗng vui vẻ cười nói:


- Ngày mai con có thể trở lại kiếp người rồi đó!


Anh lắc đầu nói:


- Thưa tiên ông…. Hãy để cho con làm kiếp bướm suốt đời!


***********


Thu tàn nay đã lập đông

Buồn ơi những giọt sầu mong giữa trời

Mưa chiều nắng sớm cuộc đời

Hai bàn tay trắng đánh rơi cuộc cờ

Xin em đừng đợi đừng chờ

Thuyền anh đã đắm hồn thơ đã tàn

Bướm khuya thức giấc mơ màng

Tung tăng đôi cánh trên ngàn cỏ hoa

Rõ hay sinh tử trẻ già

Đâu là hạnh phúc....chỉ ta biết mình ….

*************

(@ V.NT&@Phantran - lược dịch tái đăng từ 360 cũ)

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Kỷ niệm Ngày Nhà Giáo 20/11

TIÊN HỌC LỄ HẬU HỌC VĂN



Mạnh tử viết :"Vi nhân nan"! Làm người khó lắm vậy thay!



Nhị tổ chặt tay đứng  giữa tuyết khóc thưa rằng:"Thưa thầy tâm con bất an, xin thầy an cho". Bích diện tôn sư nói: " Trò đưa cái tâm ra đây thầy an cho". Nhị tổ thưa:" Thưa thầy, con tìm mãi không được!". Tôn sư nói: "Thầy an tâm cho trò rồi đấy!"


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nói dóc về tình yêu



Trận mưa đêm xuân rơi lâm râm trên mái nhà làm Phantran thức giấc, đã 4giờ 30 rồi, Phantran thay đồ xong liền ra ngoài cuốc bộ được nửa tiếng thì mưa càng nặng hạt hơn liền co giò chạy thẳng đến quán café để trú mưa!


Tôi vào quán gọi café và ngồi cạnh nick Đỗ…, nick chủ quán cười nói:


- Hiii…. Bữa nay con mới thấy chú chạy lẹ thiệt! Nhưng sao con chỉ thấy cái bụng chạy trước còn chú chạy sau!


Cả quán cười rùm…., tôi nói:


- Đúng vậy…. cái bụng chạy trước để chứng tỏ mình là người quân tử tốt bụng, lấy bụng ở đời mà….


Nick Đỗ chen vào:


- Tui thì khác hơn ông ở chỗ là cái bụng thon thả như thanh niên nè…., không biết ở trỏng có quân tử hay  tiểu nhơn gì gì đó, mà nói thiệt tui thấy mỗi sáng nó có ra cái thứ hổng giống ông nói !


- Hiiiii…..thiệt nghe thấy ớn quá….  lại muốn nói xàm à ? Ý tui nói là tấm lòng, là tình yêu, là đối nhân xử thế chớ hổng phải cái đó!


- Hiiii….!


Nick chủ quán nói:


- Còn hai ngày nữa là đến ngày lễ tình yêu đó chú, con hổng biết tình yêu là gì, chú nói cho con nghe đi…


Cả quán cười ầm…… tôi nói:


- Đừng có giả đò, hỏi lại bà xả của cháu kìa!


Vợ chủ quán nói:


- Con cũng hổng biết luôn, chú nói đi…. Con đọc entry của chú thấy có nhiều bài viết đề cập mà!


- Chú chỉ lược dịch của người ta, viết lại bằng tiếng Việt chớ chú có điều chế  như mấy cháu pha cà phê đâu mà nói!


- Hahahaaa……


Nick Đỗ nói:


- Hổng biết thì nói theo kiểu hổng biết! Cứ nói đại đi, nói trật cũng được!


- Hahaha…..


- Đợi một lát hết mưa ông  mục sư tới  sẽ nói rõ hơn!


- Trời đất! Mưa như vầy ổng ở luôn trong nhà thờ không đến kịp đâu…


- Thôi thì nói dóc nghen…. Theo tui thì tình yêu có rất nhiều định nghĩa, là vấn đề của mọi lứa tuổi, nên phân biệt tình yêu khác với hôn nhơn, đây là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau…


Nick chủ quán khôi hài nói:


- Ối chùi ui…. phạm trù là cái gì hổng hiểu… tình yêu sao lại phạm vô  cái trù ẻo ở trỏng….


- Hahahaha…..!


- Thí dụ dễ hiểu nè….. Tình yêu giữa hai người gói gọn chung thuỷ suốt cuộc đời thông qua một cuộc hôn lễ, tình yêu nầy có tính cục bộ giữa hai người ….có khi không cần thông qua hôn lễ ….


- Chùi ui… lại có cái “cục làm bộ” ở trỏng nữa kìa! Còn tình yêu hổng có cái “cục” thì sao?


- Hahaha…..


- Dễ ẹt ! Tình yêu “ hổng có cái cục” là mở rộng nâng cấp sửa chữa  tình yêu thành từ bi bác ái, quảng đại, yêu chúng sanh….., như vậy tu sĩ cũng có tình yêu vì họ cũng là người ta chớ phải “thánh” đâu, ngoài ra còn phải kể các thí dụ như yêu nước, yêu nghề, yêu lung tung đủ thứ …. Nhưng không phải là yêu theo kiểu dê xòm đâu áh!


- Hahahaha…..


- Còn hôn nhơn mở rộng là sao?


- Hôn nhơn mở rộng không phải là cuộc kết hôn tập thể cho các cặp…., hôn nhơn mở rộng là một vợ nhiều chồng hoặc một chồng nhiều vợ… Hồi xưa tui thấy trên giấy hôn thú của các cụ lớn có ghi là giấy hôn thú bậc hai, bậc ba….. là biết ổng có mấy bà áh!


- Hahahaha……


Nick chủ quán nói:


- Vậy thì đời nay Nhà nước có cho làm Đăng ký kết hôn bậc hai bậc ba như hồi xưa hông vậy chú ?


Vợ chủ quán “tằng hắn” chen vào ngay:


- E….hèm….! Hỏi gì kỳ vậy, bộ anh muốn lắm hả?


Cả quán cười ầm…..


(@Phantran- tái đăng)



 


*******************


 

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Người đẹp.... (trích blog của @Phượng Tím)

“NGƯỜI ĐẸP BÌNH DƯƠNG” THẨM THÚY HẰNG

Hồi còn đi học lớp diễn xuất điện ảnh, có lần nghe nhà biên kịch Phạm Thùy Nhân nói về các diễn viên điện ảnh mà ông yêu thích, ông có nhắc đến nữ diễn viên Thẩm Thúy Hằng. Trong cách nói chuyện với các học trò của mình, ông bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình trước một ngôi sao về sự ảnh hưởng trong lòng của công chúng Việt. Ông còn nói những diễn viên sau này, chưa có tìm ra một gương mặt nào có mức ảnh hưởng sâu rộng trong công chúng như nghệ sỹ ưu tú Thẩm Thúy Hằng….


Ngày ấy

Tên thật của Thẩm Thúy Hằng là Nguyễn Kim Phụng, sinh năm 1941 tại Hải Phòng, và lớn lên tại An Giang. Vào lứa tuổi 16 hồn nhiên mơ mộng, như bao cô gái, Nguyễn Kim Phụng cũng có những ước mơ, nhiều khát khao, đam mê cháy bỏng. Cô mong muốn khám phá những mới mẻ trong cuộc sống và được đi đến nhiều nơi trên thế giới. Vào một ngày tình cờ gần như là định mệnh, Phụng vô tình nhận được từ tay cô bạn thân một trang báo có đăng quảng cáo cuộc thi tuyển diễn viên điện ảnh của hãng phim Mỹ Vân, điều hấp dẫn với cô không phải là được trở thành một ngôi sao danh tiếng, mà là do trong thể lệ cuộc thi, người đoạt giải sẽ được sang Hồng Kông theo học lớp đào tạo diễn xuất. Mà Phụng thì rất ham thích được đi nước ngoài để mở mang tầm mắt. Giấu Cha, Mẹ, Phụng đã cùng cô bạn thân ghi tên dự thi. Phụng lén giấu chiếc áo dài của chị vào trong cặp bước đến nơi thi tuyển. Giữa muôn ngàn đóa hoa hương sắc, những gương mặt sáng ngời nổi bật của những Kim Vui, Mộng Tuyết, Thu Trang, Trang Thiên Kim, Kiều Chinh… đã làm cho Phụng chùn bước, phân vân. Chính bà Mỹ Vân đã tinh ý khi phát hiện Phụng, bà đã đến động viên khuyến khích cô mạnh dạn bước vào vòng thi. Và việc gì đến cũng đến, cô nữ sinh Nguyễn Kim Phụng đã vượt qua hơn 2000 thí sinh, bước lên đài vinh quang bằng giải nhất của cuộc tuyển lựa

Nguyễn Kim Phụng từ từ bỏ đi chiếc áo dài trắng nữ sinh để bước vào thế giới của sự nổi tiếng với nghệ danh là Thẩm Thúy Hằng. Từ vai diễn đầu tiên: Tam nương trong bộ phim Người Đẹp Bình Dương của đạo diễn Nguyễn Thành Châu, đóng cặp với nam diễn viên trẻ Nguyễn Đình Dần (vai Hoàng tử). Nhân vật đã hòa nhập vào cuộc đời, sống bền lâu trong ký ức người xem, đưa Thẩm Thúy Hằng bước lên ngôi vị diễn viên khả ái nhất của màn ảnh Sài gòn vào cuối thập niên 50, đầu thập niên 60…

Thẩm Thúy Hằng với nhan sắc trời cho đã làm cho khán giả mọi tầng lớp yêu thích, tạo nên sức hút không thể tưởng tượng và kéo khán giả đến rạp. Thành công nối tiếp thành công, Thẩm Thúy Hằng là đại diện của biểu tượng sắc đẹp miền Nam. Hình ảnh của nàng Chức nữ liễu yếu đào tơ vừa hát vừa bay về trời trong nhạc cảnh Chức nữ về trời của nhạc sĩ Phạm Duy soạn cho bộ phim Ngưu Lang Chức Nữ do hãng Mỹ Vân sản xuất, NSND Năm Châu làm đạo diễn, đến nay vẫn còn in đậm những ký ức đẹp trong lòng khán giả lớn tuổi.

Rồi những hợp đồng đóng phim thi nhau mời gọi, nhan sắc và tài năng của Thẩm Thúy Hằng ngày càng đi lên đỉnh cao của nghệ thuật, nhanh chóng đưa tên tuổi của Hằng trở thành ngôi sao số một. Những phim mà chị tham gia thời đó là: Trà Hoa Nữ, Tấm Cám, Sự Tích Trầu Cau, Bạch Viên Tôn Cát, Sài Gòn Vô Chiến Sự, Nửa Hồn Thương Đau, Đôi Mắt Huyền, Oan Ôi Ông Địa, Tơ Tình, Nàng, Bóng Người Đi, Ngậm Ngùi, Mười Năm Giông Tố, Sóng Tình, Xin Đừng Bỏ Em…

Năm 1969, Thẩm Thúy Hằng lập nhóm làm phim Thẩm Thúy Hằng (tiền thân của Vilifilms). Phim đầu tay chị chọn làm là Chiều Kỷ Niệm, thuộc thể loại tình cảm xã hội do Lê Mộng Hoàng đạo diễn. Nhờ những tên tuổi nổi tiếng như Thanh Tú, Năm Châu, Kim Cúc, NSND Phùng Há, Huy Cường, Việt Hùng, Ngọc Nuôi, mà bộ phim đen trắng này đã tạo nên một kỷ lục gây ngạc nhiên trong giới nghệ thuật miền Nam thời đó bởi thành công ngoài mức tưởng tượng. Thẩm Thúy Hằng thừa thắng xông lên thực hiện tiếp phim màu Như Hạt Mưa Sa. Danh tiếng và địa vị của chị càng được nâng cao hơn nữa khi chị xuất hiện tại các LHP Hồng Kông, Đài Loan, Hàn quốc, Ấn Độ, Thái Lan, Singapore, Indonésia…

Cuối năm 1974, với cương vị là giám đốc hãng Vilifilms, chị đã gặp gỡ và bàn kế hoạch thực hiện bộ phim Hòn Vọng Phu, dựa theo kịch bản của soạn giả Hoàng Khâm, ngoài ra còn khởi quay bộ phim chiếu tết năm 1975 Chàng Ngốc Gặp Hên, và cùng thể nghiệm với đạo diễn Lê Hoàng Hoa bộ phim kinh dị Giỡn Mặt Tử Thần…

Không dừng ở điện ảnh, Thẩm Thúy Hằng còn thử sức mình ở kịch nghệ, Cải lương, tân nhạc… Trước năm 1975, ban kịch Thẩm Thúy Hằng được xếp vào một trong 10 ban kịch tiêu biểu của kịch nghệ miền Nam, riêng chị nhiều lần được bầu chọn là một trong 12 diễn viên vững chắc của ngành kịch. Khán giả trước năm 1975 chắc không thể không nhớ đến những vai diễn chính của chị trong các vở: Sông dài, Vũ điệu trong bóng mờ, Người mẹ già, Suối tình, Đôi mắt bằng sứ, Dạt sóng, những vở kịch kinh dị Lúc 0 giờ, những phim được sân khấu hóa như: Đò chiều, Đôi mắt huyền, Oan ơi Ông Địa…

Tháng 4 năm 1975, cả dân tộc Việt Nam hân hoan chào mừng nước Việt Nam độc lập. Thẩm Thúy Hằng vẫn ở lại quê hương. Cùng với những tên tuổi gạo cội khác của nền nghệ thuật miền Nam như Thanh Nga, Kim Cương, Mộng Tuỵền, Bạch Tuyết…, nữ nghệ sĩ khả ái này tiếp tục hoạt động trong nền điện ảnh và sân khấu Cách mạng.

Thời vang bóng của Thẩm Thúy Hằng đã đem về cho chị những giải thưởng điện ảnh quốc tế như: Hai lần đoạt giải Diễn viên xuất sắc Á châu tại Liên hoan phim Đài Bắc, Ảnh hậu Á châu trong LHP Á Châu tổ chức tại Hồng Kông và Đài Loan (1972,1974), được bầu là Nữ diễn viên khả ái nhất vượt qua các đối thủ xinh đẹp đến từ Đông âu, Nhật Bản, Trung quốc, Mông Cổ vào năm 1982.








Và bây giờ…

Hiện nay chị không còn tham gia hoạt động nghệ thuật nữa, một phần do sức khoẻ, một phần do chị muốn khán giả luôn giữ cho mình những kỷ niệm đẹp về một Thẩm Thúy Hằng của quá khứ… Chị có một đam mê khi tuổi tác đã cao là nghiên cứu về Thiền, hằng ngày chị dành nhiều thời gian cho việc ngồi thiền, ăn chay trường…Sau khi sang nhượng lại ngôi nhà thân thương trên đường Cách Mạng Tháng Tám, nơi đã gắn bó với mình suốt một quãng thời gian dài, chị cùng gia đình dọn nhà đi nơi khác. Chồng của chị, giáo sư tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh đã mất ngày 29/08/2003 do mắc bệnh tim mạch (thọ 82 tuổi). Thẩm Thúy Hằng sống giản dị trong ngôi nhà mới, yên tĩnh ở khu vực Bình Quới, Tp HCM. Gặp bạn bè đến thăm, chị vẫn vui vẻ khi được khơi gợi lại ký ức về cuộc đời nghệ thuật. Chị thường xuyên tham gia công tác từ thiện để cố gắng trong khả năng của mình đem lại phần nào no ấm hạnh phúc cho những người kém may mắn trong xã hội./.


Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Mạn đàm tình yêu (3)



Nếu ta yêu một người mà người đó không yêu ta…. Thôi thì hãy dịu dàng với bản thân vì ta không làm điều gì sai trái, vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng nơi trái tim người ấy mà thôi!


Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng ta hãy nhẹ nhàng từ chối món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng bao giờ nhận để không gây đau khổ ….


Cách ta cư xử tình yêu chính là cách ta cư xử chính với mình. Mọi  con tim đều có cùng cảm nhận về nổi đau và niềm hạnh phúc, ngay cả khi cách sống và con đường ta đi có khác nhau.


Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, cả hai cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi cho nhau mà hãy để tự nó ra đi. Mỗi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu mà tình yêu lựa chọn ta.


Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kỳ diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu tràn ngập trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó, nhưng rồi hãy dang rộng tay để cho nó ra đi một khi tình yêu muốn thế.


Hãy mang tình yêu đến cho người đã làm ta sống lại tình yêu đã chết trong ta, nó mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, nó mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.


Có những người đang yêu đã sai lầm, sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ cho rằng tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như là một điều sẽ phải đến với mình hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân của họ. Họ quên đi điều kỳ diệu nhất của tình yêu – đó là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nẩy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong tim mình!


Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật! Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ trong khỏanh khắc nào đó của cuộc đời…..!  


(Trích tái đăng: @V.NT)


*****************

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

Trôi sông lạc chợ


 



Nghe nói chồng em chết đã lâu


Mồ khô ngồi quạt nhớ duyên đầu


Tình xưa chợ Thủ ai đi trước


Bạn cũ sông Sài kẻ đến sau


Lưới bủa bao năm mây phủ tóc


Thuyền neo vài chuyến gió qua cầu


Đôi tay anh bắt hai con cá


Nâng chén nhìn trăng nhẹ mối câu !

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Âm thanh kỳ diệu


**********************************


ÂM THANH KỲ DIỆU (tái đăng)


Đó là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài nổi tiếng được mời tham gia một buổi trình diễn phục vụ những cựu chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông thông báo với Ban Tổ chức rằng lịch diễn của ông đã rất khít nên chỉ có thể tham gia diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép, ông sẽ độc diễn một đọan rồi đi ngay. Ban Tổ chức đồng ý.


Khi Jimmy lên sân khấu thì điều thú vị đã xãy ra. Độc diễn xong rồi ông vẫn còn đứng lại giữa tiếng hoan hô nồng nhiệt càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. Mười lăm phút, rồi hai mươi phút…. cho đến cả nửa tiếng. Cuối cùng ông cúi đầu chào lần cuối và rời sân khấu.


Tại hậu trường, một người trong Ban Tổ chức hỏi ông:


- Chúng tôi ngỡ là ông sẽ đi sau vài phút, cớ sao ông lại chần chừ lâu đến thế?


Jimmy trả lời:


- Đúng là tôi phải đi ngay nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi ở lại đây. Hãy nhìn vào hàng ghế trước kìa! Đó là hai người đàn ông đều mất một cánh tay. Một người mất cánh tay mặt, người kia lại mất cánh tay trái. Cùng với nhau, họ mới có thể vỗ tay được và họ đã làm điều đó một cách hết sức nhiệt tình !


(Trích từ @V.NT-tái đăng)