Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Trăn trở.....

Rating:
Category:Other


Muốn nói yêu em những ngại ngùng


Phận mình chưa xứng để em trông


Cho anh giữ lại niềm thương nhớ


Hẹn kiếp lai sinh sẽ đến cùng


(hic)

Trăn trở.....

Rating:
Category:Other


Muốn nói yêu em những ngại ngùng

Phận mình chưa xứng để em trông

Cho anh giữ lại niềm thương nhớ

Hẹn kiếp lai sinh sẽ đến cùng

(hic)

Trăn trở.....

Rating:
Category:Other


Muốn nói yêu em những ngại ngùng


Phận mình chưa xứng để em trông


Cho anh giữ lại niềm thương nhớ


Hẹn kiếp lai sinh sẽ đến cùng


(hic)

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (9)- hồi kết cuộc

Hồi 9

(Ngọc Nữ kiện hai múi bưởi)

Hai vị thần quỳ trước bệ báo cáo với Ngọc đế :

-Tâu Ngọc đế, chúng thần kiểm tra danh sách thấy Ngọc Nữ đã hòan thành công tác nhưng không về thiên đình đã hai ngày nay, xin Ngọc đế cho ý kiến chỉ đạo để chúng thần tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ạ .

Ngọc đế phán:

-Không hề chi! Lúc trước kia ta truyền khẩu lịnh, hai ngày sau các vị được thông báo hợp thức sổ sách mới vào sổ nên đã ghi sau hai ngày. Có thể Ngọc Nữ đang đằng vân sắp đến Nam Thiên môn. Truyền cho Thiên Lý Nhãn và Vạn Lý Nhỉ báo cáo về công tác của Ngọc Nữ.

Thiên Lý Nhãn tâu:

- Khải tấu Ngọc đế, thần thấy Ngọc Nữ đằng vân theo Phan Tất Chánh và Trần Kiều Liên về tây thiên ạ.

Vạn Lý Nhỉ tâu tiếp theo:

-Khải tấu Ngọc đế, thần có nghe Ngọc Nữ trả lời với Phan Tất Chánh và Trần Kiều Liên là bằng lòng về Tây Thiên chớ chịu không về Thiên cung ạ.

Thượng đế nổi sùng quát:

-Hay dữ a… ta chưa ra lệnh luân chuyển cán bộ thiên cung mà Ngọc Nữ đã bỏ trốn trước qua Tây Thiên, hiền đệ của ta cũng đã tự ý chuyển qua bển, lần này ta phải làm việc với Tây Sơn Phu tử để thống nhứt việc quản lý nhân sự. Phàm bất cứ ai thoát qua bên tây thiên cũng thích chí, xem nhẹ quốc thể thiên đình. Nhưng tại sao việc ta nói riêng sai Ngọc Nữ giáng thế mà bên Tây thiên biết cũng lạ. Hai ngươi có nói với ai biết lúc Ngọc Nữ vừa ra khỏi Nam Thiên môn chưa?

-Bẩm Ngọc đế …. chúng thần gặp Thái Thượng Lão quân đón đường hỏi, nên nói cho Lão quân biết rồi ạ.

-Cha chả, hai đứa bây vi phạm thiên lịnh, tại sao bây dám tiết lộ bí mật cơ trời ? Biết phạm tội gì không?

-Thưa… chúng thần đâu có phạm tội ạ…! Chỉ nói trong nội bộ thiên đình thôi mà! Lão quân cũng là tiên trực thuộc Thiên cung chớ bộ!

-Lẽo lự ! Có biết cũng phải tùy người, sao lại bạ đâu nói đó lung tung, hai đứa mi muốn chia rẻ nội bộ để đảo chánh à?

-Bẩm, chúng thần không dám đâu ạ, vì lẽ chính Ngọc đế đã phán mọi việc lớn nhỏ trong thiên cung tất cả chư tiên đều phải biết, chư tiên cùng bàn, chư tiên cùng làm và chư tiên cùng kiểm tra mà…!!! Như vậy thì cần gì giữ bí mật thiên quốc chi ạ!

-Hừ hừ…. nghe cũng có lý sao mà rối bời thế ni, thiên binh đâu? Hãy triệu Thái Thương Lão quân qua ta hỏi việc.

-Tâu vâng.

Giây lát Thái thượng Lão quân bước vào khấu đầu tung hô, Ngọc đế hỏi:

-Quả nhân nghe đồn Lão quân xúi Tất Chánh và Kiều Liên rước Ngọc Nữ về Tây thiên phải không nào?

-Bẩm…. Lão phu nào có nói gì đâu, sau khi dự họp ăn bưởi xong thì về ngang thấy nhị vị Nhãn Nhỉ dắt Ngọc Nữ giáng thế và chào hỏi xong lão phu về luyện đơn tiếp mà….còn chuyện Tất Chánh với Kiều Liên lão phu nào dám đâm thọc quậy phá tây thiên, thiệt tình lão nào biết răng rứa tê tề ….. chuyện của Ngọc Nữ thì xin Ngọc đế viết điệp gởi qua Tây Sơn Phu tử hỏi thăm và xin nghe phán quyết.

Nam Tào và Bắc Đẩu thảo điệp xong trình Ngọc đế xem ký và giao cho hai vị Nhãn Nhỉ cấp tốc đằng vân thông sứ mang điệp đến Viễn Tây quốc.

*********

Nói về bà Ngọc Nữ sau khi đến Tây thiên và trình diện, được Tây Sơn Phu tử nhận làm môn sinh, sau hai ngày vào giảng đường nghe pháp đã đắc gần hết pháp nhưng chưa thông phần cuối, Tây Sơn Phu tử biết ý mới hỏi:

-Trò còn việc gì ấm ức mà chưa chịu hòan thành tốt nhiệm vụ năm học?

Ngọc Nữ khấu đầu đáp:

-Bạch phu tử, trò còn vướng mắc một việc, xin nhờ thầy chỉ điểm.

Phu tử mỉm cươi nói:

-Trò cứ hỏi đi!

-Thưa thầy, con đã hỏi rồi ạ.

-Ta cũng đã trả lời rồi đấy.

-Nhưng thầy nói chi?

-Còn trò hỏi chi?

-Con chưa nói gì cả.

-Vậy thì có thể bắt đầu nói được rồi đó!

-Thưa thầy, lý lịch trích ngang của con đã ghi rõ trong hồ sơ nhập học, nhưng việc con tắm suối vớt ăn hai múi bưởi trôi mà sanh hai đứa con gái, giờ con không biết hai đứa con của mình sang hèn sống chết ra sao và nguyên nhân tại sao có hai múi bưởi xin thầy giải thích cho đệ tử rõ thực hư như thế nào ạ !

Tây Sơn phu tử mỉm cười và nhắm mắt lại, thình lình giữa hai chơn mày tỏa một điểm sáng rồi chiếu đến vô cực, quả địa cầu chấn động mười cách , núi tu di mọc cao lên tám dặm. Phu tử mở mắt thoát cơn đại định liền nói:

-Thiện tai, thiện tai,lành thay, lành thay!!!

Một ngàn hai trăm năm chục sinh viên tốt nghiệp cùng xưng tán:

-Vô lượng công đức Tây Sơn Phu tử, vạn thọ, vạn thọ, vạn vạn thọ…..!

Phu tử nói;

-Phàm những cái gì tuy gần có biết nhưng chưa rõ ràng túm chung lại gọi là thuyết, những cái nào gần giống nhau kiểm tra được rõ ràng túm chung lại gọi là luật, cái gì có nhân xấu sẽ lãnh quả xấu, có nhân tốt sẽ đạt quả tốt mà thôi, chủng qua đắc qua, chủng đậu đắc đậu, trồng bưởi sẽ có bưởi, một lát sẽ rõ đầu đuôi.

Phu tử nói tiếp:

-Sắc là không , không là sắc. Thấy phàm phu, thực tế chẳng phàm phu, tạm gọi là phàm phu.

Các học trò cùng nói vuốt đuôi thầy:

-Có nói không có , không có tức nói có. Bảo man nương, thực tế chẳng man nương, tạm gọi là man nương!

Hồi 10

Xử tội Lão quân

Thình lình tiếng đại hồng chung ngân vang, môn nhân vào báo với phu tử:

-Bạch thầy, có hai vị thiên thần Thiên Lý Nhãn và Vạn Lý Nhỉ cầu kiến!

-Cửa Tây thiên tịnh độ rộng mở với chúng sanh, cho vào!

Hai vị thần Nhãn Nhỉ bước vào giảng đường khấu báo:

-Bạch phu tử, chúng đệ tử nhận thông điệp của Ngọc đế  khấu trao phu tử và xin pháp chỉ để thiên đình thực hiện ạ.

Phu tử nói:

-Ngọc đế viết gì thì ta đã rõ rồi không cần phải công văn giấy tờ rối rắm, chỉ cần thực hiện theo giáo án ta đã sọan gom lại thành chương trình, cứ vận dụng theo đúng y như kinh là được điểm 10, nơi đây là chốn thanh tịnh không phải là tụng đình nhiêu khê, tuy nhiên nay ta phá lệ ngàn năm một thuở sẽ mời đủ các chứng nhân cần thiết đến nghe phán quyết.

Phu tử nói xong liền vỗ tay ba tiếng, chỉ trong nháy mắt đã thấy Ngọc đế, Tây vương mẫu, Thái thượng lão quân, vợ chồng Ngọc tể tướng…. chư tiên thánh … cùng quy tập một lượt theo thứ bậc ngồi bên phu tử.

Đức Tây Sơn Phu tử nói:

- Không có việc gì thì không dám thỉnh các chư vị về đây, xin mời chư vị nghe cáo trạng của Ngọc Nữ.

Ngọc Nữ vâng pháp chỉ liền khấu đâu thưa rõ việc đâu đuôi, xin giải thích tại sao ăn hai múi bưởi trôi mà sanh hai gái.

Chư tiên cùng cười ồ... Địa tiên nói:

-Vô lý, chỉ có đờn bà con gái có chồng mới đẻ người ta , chuyện ăn bưởi mà đẻ người ta thật là láo khoét, hí hí hí ...

Hỏa  tiên nói:

-Huynh nói đúng ạ, chỉ khi nào ăn vụn mà ngoan thì đẻ chửa như trần gian đã ca: " không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng có chửa thế gian sự thường"....he he he .....

Thủy tiên nói:

-Nghe đồn Ngọc Nữ lúc còn ở thiên cung phục vụ ngoan ngoản lắm đó a! Vậy mới đẻ được áh! ha ha ha ...

Khí tiên nói:

-Như vậy thì chẳng có gì để bàn để kiểm tra, chúng ta xin phép phu tử về sớm luyện đơn ... hà hà hà....

Ngọc đế nổi giận nói:

-Các ông tứ đại thiên tiên chớ nói bừa kẽo phạm luật phải giáng thế thai sanh súc vật đó a!

Tây Vương mẫu nói:

-Trước nay lão thân chỉ mở hội bàn đào, nhưng trong vườn lai sanh cây bưởi lạ kết trái, lão thân tặng cho chư tiên mỗi người một trái ăn tại chỗ, chỉ có Lão quân đem về cặp bưởi bồng, lão quân vừa đi vừa ăn có hết hay không mà sao còn sót hai múi vậy hử?

Thái thượng lão quân nói:

-Lão phu ăn còn hai múi, lão phu có niệm chú họa phù vào hai múi bưởi trù ẻo cho bất cứ ai, dầu là tiên thánh ăn vào thì phải có chửa đẻ song thai, lão quăng vào sông Ngân hà rồi. Ai tham lam ăn phải có chửa thì đáng tội rán chịu, lão phu không cần biết đến, lão cũng chẳng có can hệ gì, xin phép hội nghị cho lão phu về trước sớm để luyện đơn.

Vạn Lý Nhỉ nói:

-Ông nói sao mà bớt nhiều vậy? Tôi núp vào đám mây bên tả nghe ông nói hành nói tỏi Ngọc đế việc đầu thai của Ngọc Nữ và chọc phá cho Ngọc đế hoảng hồn hết dám phái người giáng hạ trần gian mà!

Thiên Lý Nhãn nói:

-Tôi núp sau đám mây bên hữu nhìn thấy rõ ràng ông vén quần tè vào chỗ hẻ giữa khe hai múi bưởi đó!

Ngọc đế nói:

-Hai tên Nhãn Nhỉ tại sao không báo lại cho ta biết việc này giấu chi cho lão tặc làm quái thế hữ?

-Muôn tâu, chúng thần giữ nguyên tắc của thiên đình là bảo vệ bí mật nội bộ! Nếu việc lộ ra thì tất cả phải cùng bắt chước bàn, bắt chước làm nhưng không cần kiểm tra ạ! 

Ngọc Nữ nổi giận căm gan liền nói:

-Quả ra là Thái thượng lão quân, tôi già cả nghèo khổ làm hành khất , hai múi bưởi của ông trôi từ sông ngân hà xuống trần gian,  tôi tai phàm mắt thịt nào biết, thấy của bỏ rơi uổng phí nên vớt ăn nhằm mang thai, tội của ông ràng ràng sao còn từ chối phủi tay là không cần biết đến? Cúi xin Đức phu tử , ngài là bậc thầy vĩ đại muôn đời xin ngài phân xử công minh.

Phu tử phán:

Nơi đây là giảng đường tôn nghiêm nào phải tụng đình rối ren nhiêu khê, song vì học trò ta có thỉnh nguyện nên ta phá lệ một phen truyền pháp chỉ như sau:

Một là đối với Thái thượng lão quân, ta nghiêm cấm từ nay không được quậy phá thiên đình hay hạ giới, nhân nào quả nấy không sai, tội của lão quân làm ra thì lão quân phải nhận hậu quả, Lão quân phải hộ trì hai đứa con được sanh ra từ hai múi bưởi quỷ quái của lão, đến khi mãn hạn kỳ ta sẽ rước chúng về Tây thiên. Phạt lão quân phải đầu thai xuống thế một kiếp lấy họ Trương truyền nghề luyện đơn và xây cất nhà cửa cho bá tánh.

Hai là đối với Ngọc đế, từ nay không được ép buộc ai xuống thế làm xong việc cũng phải trở về  thiên giới, việc về đâu là do người tự ý lựa chọn. Như tại đây là một giảng đường rộng mở từ bi bác ái, nếu ai thích thì vào theo đường lối chủ trương của ta, không thích thời thôi ta không ép buộc, còn của Ngọc đế như là cánh cửa khép kín không phù hợp với thực tế địa phương thiên đình nhà ông, ta yêu cầu ông về cải cách việc hành xử và chỉnh sửa lại thiên luật cho phù hợp, vì luật của ông áp dụng máy móc sẽ thành trò cười cho chư tiên như việc của Ngọc Nữ  nương nương đây nè, bằng không thì nên truyền ngôi cho họ khác vì bởi vua trần gian họ gì thì ông phải mang họ nấy.

Ba là phải chấp hành nghiêm chỉnh bốn đề tám nẽo của ta đã chỉ ra, nếu thực hiện đạt tiên tiến xuất sắc thì sẽ đóng vai trò thay thế ta về hưu vậy, ta cho một khẩu quyết phải nằm lòng : "thâm tín nhơn quả và cái tôi là tất cả" .

Phần phát sinh ta truyền cho Phantran chuyển toàn bộ biên bản nầy từ thơ lục bát sang thể văn xuôi, được quyền vận dụng thêm bớt sao cho vui dễ đọc, lời ý không ra ngoài nội dung chánh. Các ngươi phải tuân theo.

Phu tử vừa dứt lời một sinh viên giơ tay hỏi:

-Thưa thầy truyện nầy đề tựa chi ạ?

-Lấy tựa cũ "Ngọc Cam Ngọc Khổ truyện" ghi thêm hai chữ "tân biên". Ta truyền bãi đường.

Đại chúng đồng thanh đáp:

-Vô lượng thọ! Tạ ơn phu tử !

Một hồi đại hồng chung vang lên, các vị khách đứng lên chào phu tử và hóa hào quang biến mất. Một ngàn hai trăm năm chục sinh viên đồng xướng:

-Vô lượng công đức Tây Sơn Phu Tử , vạn thọ, vạn thọ, vạn vạn thọ....!!!

CHUNG

 

 

 

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (8)

HỒI 7

Nói về Hương Minh và Ngọc Khổ, sau khi tổ chức hôn lễ, hai vợ chồng cùng đòan tùy tùng đến Nham Lãnh tìm Ngọc Cam nhưng không gặp, nhìn thấy hang động bị thiêu cháy, cây cỏ chết khô, Ngọc Khổ  khóc ngất vì ngỡ người chị đã bị thiêu chết liền sai tùy tùng hốt hết “tro cốt” và đem các y phục đem theo cùng tẩn táng cạnh mồ bà Ngọc Nữ , Ngọc Khổ liền lấy tờ điệp viết bài văn tế, nét chữ như rồng bay phụng múa làm cho công tử Hương Minh kinh ngạc, chàng thật khâm phục Ngọc Khổ vì chỉ que khô với cát mà hai chị em nàng học hành thông thái vượt bậc hơn hẵn đấng mày râu …kế hai vợ chồng đó làm  mâm cỗ lễ tế vong linh mẹ và chị. Ngọc Khổ mặc tang phục khấn nguyện xong nàng gieo quẻ ba keo đều không đạt, nàng khóc ngất nói:

-Bớ chị Ngọc Cam, nay em Ngọc Khổ đã thoát cảnh cơ hàn về rước chị đòan tụ, cớ sao chị không nhận lễ , ông trời thật là cay nghiệt phân ly tình chị em ruột thịt, lời mẹ dặn em không làm được, xin cho em được thác cùng xuống hùynh tuyền công đồng đối chứng thập điện diêm vương !

Lòng thành của nàng cảm động vị thiên thần đang tuần du, vị thiên thần thấy một tiên nương đang mang xác phàm nên không có cách báo tin cho nàng biết liền hóa thành trận cuồng phong xô đổ cỗ bàn cuốn mất, sấm sét vang rền, mây giăng đen kịt…..

Cả đoàn kinh hỏang, Hương Minh và Ngọc Khổ liền lên xe trực chỉ hòan gia mà lòng đau như cắt.

Còn tân vương và hòang hậu sau đó cũng đến Nham Lãnh thấy có một nấm mồ mới đấp, cả hai  kinh ngạc sai quân đào thử chỉ thấy y phục với thạp tro … Tân vương nói:

-Chắc chắn rằng Ngọc Khổ đã quay về không gặp chị, hiện giờ có lẽ Ngọc Khổ đang hành khất trong  chốn thị thiềng , chúng ta mau trở về kinh truyền chỉ truy kiếm sẽ có tin tức.

Ngọc Cam nửa buồn nửa lo nhưng vẫn tin rằng sẽ gặp lại Ngọc Khổ.

HỒI 8

Về đến triều ca, tân hòang hậu nói:

-Tâu bệ hạ, việc cử  sứ giả cải trang vi hành tìm Ngọc Khổ sẽ chậm, chi bằng mở một lễ  hội triển lãm báu vật quốc gia cho bá tánh xem trong10 ngày, lúc đó trổi nhạc vui mừng và  bố thí phước đức,  truyền tất cả dân chúng phải vào xem chỉ vào một cửa , thiếp cải trang  nhìn mọi người qua cửa này biết đâu sẽ gặp được em của mình.

Tân vương nói:

-Ái khanh quả thật là vị tiên tử thông thái , trẫm chuẩn tấu, nàng hãy truyền cho quan cần chánh học sĩ lên kế họach thực hiện.

-Tâu bệ hạ, việc nhỏ cần chi đến đại phu e lộ cơ mật,  thần thiếp vừa thảo viết xong nửa khắc , xin xin bệ hạ  quá mục phê chuẩn.

Tân vương nhìn qua thảo bút liền kinh ngạc , mực vừa mới ráo còn thơm, nét chữ  như rồng bay phụng múa, văn chương lưu loát  phi phàm, mọi công đọan phân công tỉ mỉ, kinh phí thực hiện không hoang phí , tân vương đẹp dạ tấm tắc khen thầm:

-Nước Nam ta có nhân tài nữ kiệt xuất chúng  như  thế này thì nhơn dân bá tánh  tha hồ chung hưởng an cư lạc nghiệp, quốc gia cường thịnh chư hầu quy phục, trung nguyên cũng phải e dè kiêng nễ không  dám lăm le dòm ngó.

Nghĩ đọan tân vương liền cầm bút phê chữ thuận, truyền thị vệ đem văn bản giao cho  điện cần chánh thực hiện.

Ngày mở hội, tất cả dân chúng không phân biệt quan hay dân hay nam hay nữ , tuổi từ 12 đến 59 đều phải qua một cửa xem các châu báu của vương gia quý tộc triển lãm,tất cả bá tánh đều vui mừng hớn hở ca tụng công đức của tân vương và hòang hậu vì được nhận quà gạo tiền của vua ban.

Ngọc Cam quan sát trong bảy ngày vẫn chưa thấy được Ngọc Khổ…. Đến ngày thứ 10 thì thình lình đòan người ngựa cờ xí tung bay  kéo đến, thì ra đó là vợ chồng Hương tể tướng cùng trưởng tử Hương Minh hạ mã vào đền bách bộ xem quốc bảo. Tân vương mời cả nhà Hương tể tướng vào điện thăm hỏi, tòan gia Hương tể tướng khấu đầu  bái kiến, tân vương nói:

-Trẫm cho phép tất cả được bình thân, thật là duyên may gặp gỡ, tể tướng từ biên ải xa xôi đã cùng phu nhơn và công tử  nhín chút thời giờ đến xem dự lễ hội, trẫm rất vinh hạnh, lễ hội này trước là cho quốc dân cùng biết mặt quốc bảo, sau là trẫm và  hòang hậu sẵn dịp tỏ sự vui mừng chúc tụng cầu quốc thái dân an. Chẳng hay Hương công tử đã có gia thất chưa mà sao đến có một thân nam tử vậy?

Hương tể tướng đáp:

-Khải tấu bệ hạ, trưởng tử Hương Minh độc nhứt của lão thần đã có gia thất, hiềm vì dâu của Lão phu còn đang tang chế chị ruột nên  kiêng cử không dám đến tham dự chỉ đứng bên ngòai xe chờ đợi, xin bệ hạ gia ân thứ tội.

-Không hề chi, việc tang chế là do người đặt ra cho nên có thể cũng do chính con người gia giảm cải biên phải lúc. Trẫm truyền mời thê tử của Hương công tử vào điện.

Hương Minh phụng mạng liền ra ngòai xe dẫn Ngọc Khổ vào đền, Ngọc Khổ chỉ mặc áo quần vải thô nhưng tòan người chẳng khác tiên nga giáng trần tỏa sáng, nhan sắc phong cách thật phi phàm, diện mạo chín phần giống như hòang hậu. Tân Vương sinh nghi liền hỏi tên họ, gia cảnh, Ngọc Khổ khấu đầu đáp:

-Tâu bệ hạ, dân nữ là Ngọc Khổ cháu ngọai của Ngọc Tể tướng hai triều trước, vì gia cảnh thanh bần nên khi ngọai mất người mẹ phải làm hành khất đến 72 tuổi tắm suối vớt hai  múi bưởi đang trôi, ăn vào lại thọ thai sanh ra hai chị em Ngọc Cam và Ngọc Khổ....

Tân Vương nghe đến đây liền sinh nghi gọi gấp hòang hậu. Ngọc Cam bước ra, hai chị em vừa thấy liền chạy đến ôm nhau vui mừng đến khóc nức nở giữa điện cần chánh!

Tân vương và cả nhà Hương thừa tướng cũng đồng vui mừng đến rơi lụy dầm dề….

Hòang hậu liền phủ phục bái tạ công tử Hương Minh đã bảo hộ cho em Ngọc Khổ, nàng Ngọc Khổ cũng quỳ xuống bái tạ thiên tử gia ân bảo hộ chị Ngọc Cam. Tân vương nói:

-Trẫm phụng mạng phụ vương lên nối ngôi trời được ba tháng nay, thật là nhờ ơn hòang thiên độ trì nên có duyên may tạo dịp hòang hậu tìm em  châu về hiệp phố, sáng mai trẫm  mời cả nhà Tể tướng vào triểu, trẫm sẽ bố cáo thiên hạ lục châu quân tử để tường, còn Hương Minh công tử sẽ nhận chức điện tiền và xây phủ đệ gần bên để chị em thường xuyên gặp mặt. Trẫm cũng sẽ truyền cho công bộ thượng thơ xây đền cho Ngọc Nữ nương nương để bá tánh có nơi cầu tự vạn năm hương khói

Tân vương vừa phán xong, bá quan bá tánh cùng có mặt trong lễ hội đều vui mừng đồng tung hô vạn tuế…..

HỒI 9

Ngọc Nữ kiện hai múi bưởi.

Nói về thiên quốc, hai vị thiên thần  Nam Tào và Bắc Đẩu  mở sổ nhựt ký công tác để  kiểm tra, đánh giá kết quả tình hình thực hiện kế họach chỉ tiêu và  phương hướng nhiệm vụ thiên đình, hai vị phát hiện tiên nương Ngọc Nữ đã chấm dứt đợt công tác 3 tháng,  đã quá hạn hai ngày sao chưa thấy về trình diện Ngọc đế mà không gởi công văn về thiên đình báo cáo báo chồn gì cả ……

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Ngọc Cam - Ngọc Khổ (7)

HỒI 5

Ngọc Cam cương quyết không chịu hợp hôn khóc lóc đòi về Nham Lãnh, tiếng khóc nức nở  của nàng từ phủ thái tử vọng đến lục cung làm làm bà thứ phi tỉnh giấc nửa đêm, thứ phi truyền gọi nhủ mẫu hỏi tận tường, túng thế nhủ mẫu phải đanh khai thiệt tất cả,  thứ phi kinh hải liền mật báo khắp lục cung, đợi sáng sớm báo cho quốc vương và hòang hậu.

Bình minh tỏ dạng, thứ phi cùng với nhủ mẫu đến  trước tẩm cung xin yết kiến và nói:

-Khải tấu bệ hạ và nương nương, thần phi xin yết kiến xin báo việc cơ mật,  đông cung đã lén kết hôn lập thái tử phi !

Quốc vương kinh hòang nói:

-Việc như thế nào, ngươi hãy nói cho quả nhân rõ.

-Bẩm, đêm qua thái tử đã nhờ nhủ mẫu trang điểm cho một man nương đem từ Nham Lãnh về và tổ chức hiệp hôn động phòng. Xin bệ hạ vì quốc thể xử tội thái tử kẽo man quốc chư hầu lấy cớ tạo phản.

Quốc vương nổi trận lôi đình  cho thứ phi lui  ra và truyền lịnh thị vệ vây chặt đông cung và  nổi trống đồng triệu tập tam cung lục viện cùng với bá quan văn võ họp hội nghị công đồng xử tội thái tử.

Quan thị vệ đến đông cung truyền lịnh bắt, thái tử biết tội liền tự trói đến thẳng quỳ mọp khấu đầu thưa:

-Phụ vương mẫu hậu vạn an, nhi thần trộm lịnh vương pháp tự ý kết hôn, nhi thần  biết tội, xin lịnh trên phán xét!

Quốc vương và hòang hậu phẫn nộ nói:

-Nghịch tử! Mi quả thật khinh mạng vương triều, trộm lịnh mẹ cha tự ý lập thái tử phi, việc này truyền ra ngòai mà không xử mi ta ăn nói sao với 18 nước chư hầu man tộc, làm trò cười cho bè lũ bắc quốc trung nguyên, ta giao cho lục bộ công đồng xử tội mi, còn man nữ kia giao ta cho lục cung định tội.

-Tâu phụ vương, việc nầy nhi thần xin được nói lần cuối trước khi gia hình chịu tội.

-Được, mi nói đi.

-Muôn tâu, số là nhi thần đi săn đến sơn động Nham Lãnh gặp được một cô nương tướng mạo chẳng khác thần tiên giáng thế, vị cô nương này còn có đứa em gái đang thất lạc làm nghề hành khất , cả hai là cháu ngọai của quan tể tướng tiên triều, nhi thần rước về định sáng nay bẩm báo với phụ vương và mẫu hậu định việc về sau, thật ra nhi thần cũng đã có ngõ lời nhưng cô ta cương quyết không chịu hợp hôn mà xin trở về Nham Lãnh .

-Cha chả, lửa kế rơm khô mà không cháy, lời mi quả thật gian dối thay, lại còn lẽm mép gạt trẫm rằng man nương ăn mày là cháu ngọai quan tể tướng tiên triều , làm quan to thường của cải chỉ thua bậc đế vương, lẽ nào ăn xài có hai đời mà hết sạch mau lẹ, ta truyền mi đem con nhỏ đó ra ngay đây cho ta đối chứng trước khi giao cho công đồng luận tội.

-Nhi thần tuân chỉ !

HỒI 6

Thái tử cùng với tên thị vệ trở lại đông cung truyền giải Ngọc Cam đến,

Thái tử nói với Ngọc Cam:

-Phụ vương đang nổi lôi đình truyền nàng đến điện Kính Thiên, nàng mau trang điểm theo ta đến điện Kính Thiên ngay.

Ngọc Cam nói:

-Thiên tử ra lịnh, dân nữ nào dám cải lời, thiếp vốn chỉ là bần man chi nữ,  xin không trang điểm chỉ mặc áo vải quần thô ra chịu tội cùng thái tử.

Nói xong nàng cùng thái tử đến trước sân quỳ mọp tung hô vạn tuế.

Khi Ngọc Cam vừa bước vào sân, bỗng nhiên tòan thân nàng tỏa hào quang sáng rực lộ vẻ tiên nương, cả hội nghị đều im lặng và tự động đứng dậy thối lui một bước…!

Quốc vương vô cùng ngạc nhiên liền hỏi:

-Nàng kia, nàng hãy nói thật cho quả nhơn biết gia thế sự việc ra sao đến khi gặp thái tử?

-Muôn tâu bệ hạ và nương nương, dân nữ là cháu ngọai của Ngọc tể tướng tiên triều, gia cảnh nghèo khó và chỉ có một gái là bà Ngọc Nữ, sau khi ngọai mất, mẹ của dân nữ làm hành khất nguyện không chồng mà bỏ vào rừng núi Nham Lãnh tu hành, đến 72 tuổi tắm suối gặp hai múi bưởi trôi liền vớt ăn, ngờ đâu mẹ dân nữ hoài thai đến năm tý, tháng tý, ngày tý, giờ tý  hạ sanh hai gái, dân nữ là Ngọc Cam (ngọt) và còn một đứa em gái là Ngọc Khổ (đắng), trước khi mất mẹ dân nữ  có dặn hai chị em ruột thịt  không được xa rời nhau và cùng nối nghiệp hành khất mẫu truyền, mẹ mất rồi chỉ có một chiếc chăn chia hai, nửa vấn thân mẹ để an táng, nửa chăn còn lại hai chị em thay phiên vấn  làm khố đi xin ăn, người còn lại trong hang lõa lồ lấy lá che thân đợi đến phiên đi khất thực.

Quốc vương ứa nước mắt nói:

-Quả nhơn lúc còn thơ ấu quả thật có nghe lão thái thái kể chuyện đời xưa có quan tể tướng nghèo khổ, tưởng rằng chuyện hư nhưng nay có thực, giữa lúc thái bình thạnh trị thế nầy đây mà trong bá tánh nhơn dân vẫn còn người cơ hàn khổ nạn, quả nhơn thật là kém đức… hic hic hic….

Bà thứ phi quỳ tâu:

-Khải tấu bệ hạ, chuyện đời hư thực khó phân, chỉ là lời nói như chuyện mẹ kể trẻ nghe ngày xửa ngày xưa, không có gì làm chứng, xin bệ hạ chớ tin kẽo lầm như thái tử điện hạ.

Thứ phi vừa dứt lời xảy có tiếng trống đồng nổi lên và  thị vệ vào điện báo:

-Khải bẩm bệ hạ, có thái hòang thái hậu giá lâm !

Cả triều đình tung hô, thái hoàng thái hậu bước vào điện, quốc vương khấu đầu báo lại sự việc, Lão thái thái nói:

- Nghe qua thật là thảm thương, ai gia cũng sống vào thời đó, rất may là ai gia chưa chết làm nhơn chứng cuối cùng đây nè, bà thứ  phi à…. lúc ai gia là đương kim hòang hậu thì  quả thật có quan Ngọc tể tướng rất thanh liêm, ai gia chính là biểu muội của Ngọc tể tướng, vì luật triều ta không được tự ý ra khỏi cung nên việc nhà cửa của  biểu ca về sau ta không biết thế nào, ta biết rằng biểu ca của ta có một viên ngọc màu xanh khắc chữ Ngọc, không biết viên ngọc đã lưu lạc đến nơi mô.

Ngọc Cam nói:

-Bẩm hòang thái thái, lúc mẹ dân nữ trước khi mất có nói rằng : “ngoại có một viên ngọc gia bảo, nhưng do  không có con trai nên phạm tội đại bất hiếu, ngọai chôn trước mộ bia trả lại cho cố, vì hai con là gái, các con không được dùng vật gia bảo này!”

Quốc vương truyền quan ngự sử cùng thị vệ đào đem về ngay trình giữa triều đối chứng, Ngọc phần chỉ  cách kinh thành vài dặm, độ một giờ sau viên ngọc được đem về. Cả triều đình mừng rở vỗ tay khen ngợi, thứ phi đến xem tâu rằng:

-Tâu bệ hạ, viên ngọc này có khắc chữ vương,  rõ ràng là Ngọc tể tướng lúc xưa có ý định mưu phản, xin bệ hạ giáng tội ả man nữ giải oan cho thái tử.

Quốc vương nói:

-Chưa chi mà khanh đã kết tội hồ đồ, trẫm truyền gọi thợ kim hòan đến xem thật kỷ lại ngọc thật hay giả.

Giây phút, thợ kim hòan đến xem xét và dùng nước giếng Trọng Thủy rửa sạch chất bám, dấu khắc giống chữ vương đã lộ thêm nét  thành chữ Ngọc rồng bay phượng múa….

Lão thái thái đến xem mừng sa nước mắt nói:

-Ôi… ca ca ! muội muội đây nè…nhìn thấy chữ như thấy người, biểu ca đã thành chánh quả  hiễn lộng thần thông , bớ hiền huynh ơi… hãy cứu các cháu qua khỏi tai ương khổ nạn! Hụ hụ hụ hụ….

Thứ phi mặt xanh lét không còn chút máu, bà ta quỳ xuống tâu:

-Khải tấu bệ hạ và nương nương , thần thiếp nói càn dỡ xin tự xử!

Thứ phi tự  tay vã vào mồm đen đét …giây phút cái  mỏ sưng phù. Hòang hậu vẫn không bớt nổi giận căm gan liền nói:

-Hay dữ a cho mụ ni, mi tự xử cũng chưa thóat tội, thị vệ! Dẫn  mụ ni với lục cung về hậu cung canh giữ chờ ta về trị tội!

Ngọc Cam tâu:

-Tâu bệ hạ, việc đã rõ ràng, tội nầy là do dân nữ ra khỏi hang mà lây vạ sang  thái tử, việc tam cung lục viện tấu cáo cũng đúng chẳng sai, xin bệ hạ xá tội tất cả và cho dân nữ trở về nơi sơn cước đi tìm em gái thất lạc.

Quốc vương nói:

-Quả thật ông trời có mắt, trời còn thương nên giúp trẫm gặp được dâu hiền. Sẵn hôm nay có mặt đầy đủ bá quan văn võ,  trẫm tuyên bố nhường ngôi cho thái tử và tấn phong hòang hậu cho Ngọc Cam, những việc dị nghị trong cung trẫm chuẩn tấu lời Ngọc Cam bỏ qua tất cả, sau  lễ tấn phong truy kiếm Ngọc Khổ về đoàn tụ chị em ….

Cả triều thần tung hô vạn tuế…..

(còn nữa)

 

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (6)

NGỌC CAM - NGỌC KHỔ (5)

Hồi thứ 4

Đoàn săn bắn của thái tử đi được 2 ngày thì dân cư thưa thớt dần và ngày thứ ba  vào tới địa phận của Nham Lãnh, càng đi vào sâu thì rừng càng dày đặc, núi cao dốc thẳng, nhưng không thấy một con thú nào cả. Viên quan tùy tùng nói:

-Tâu điện hạ, thần nghe các bô lão xưa nói vùng nầy xưa nay không có dã thú mà cũng không có người ở, qua khỏi rặng núi cuối cùng là biên giới của 18 nước man tộc chư hầu, song cũng không có ai ở, khi cần thông sứ qua Nam Hà  họ đi đường biển gần hơn và thông thương cũng dễ dàng. Xin điện hạ nên hồi cung kẽo hoàng thượng trông chờ.

Thái tử nói:

-Ta từ nhỏ đến giờ cũng chưa đến nơi đây, sẵn dịp cũng ghé thăm cho biết non sông gấm vóc.

Nói xong thái tử truyền kiểm lại lương thực thấy còn nhiều nên tiếp tục hành trình, đoàn người đi  thêm nửa ngày đã thấy không khí mát dịu, cỏ cây xum xuê  hoa xinh trái ngọt, trong gió có mùi hương thơm thoang thoảng như là nơi chốn thần tiên thoát tục. Phong cảnh núi non đẹp lạ lùng trông dường như rồng chầu hổ phục. Cạnh sườn núi là một con suối  trong mát nhìn thấy tận đáy, hai bờ  bên mọc toàn rau má. thấy từ xa có bầy thỏ đang nô đùa gần bên, thái tử liền giương cung bắn, thình lình trong bầy thỏ có một con nhảy lên cắn được mũi tên của thái tử và ngậm chạy, thái tử thấy lạ  liền truyền quân phi ngựa đuổi theo, qua một lùm cây thì không thấy đâu cả mà chiếc tên con thỏ nầy bỏ lại bên cạnh một chiếc hang!  Thái tử truyền dừng ngựa để quan sát. Viên tùy tùng nói:

-Bẩm điện hạ, nơi đây phong cảnh thật lạ lùng, bên ngoài hang chẳng thấy sơn nhân man tộc, còn trong kia nếu không phải hang thỏ thì cũng có yêu ma quái vật, xin điện hạ cẩn thận đề phòng.

Thái tử nói:

-Ngươi truyền cho lính chặt cây chất quanh hang phóng hỏa, nếu quái vật xông ra thì đập chết ngay để trừ hậu họa cho bá tánh, còn như là thỏ rừng thì sẵn lửa ta nướng làm bữa khao quân

Nói xong, đoàn lính chất củi đốt quanh hang, khói bay mù mịt. Trong hang Ngọc Cam khiếp hãi than khóc vang trời:

-Bớ quan lớn! Tôi là người ta chẳng phải yêu ma quái vật, xin quan lớn thương tình tha tội chết.

Thái tử giật mình truyền lấy nước dập tắt ngay và nói:

-Nếu là người ta, mi hãy ra ngay, nếu không ra thì mi chính là quái vật, ta dập chết tươi  ngay.

Ngọc Cam trong hang khóc kể nói vọng ra ngoài:

-Bớ quan lớn, thân tôi lõa lồ lấy lá che thân, lúc nãy quan lớn sai binh lính phóng hỏa, áo tôi đã thành dòn nát còn đâu làm khố che mình. Quan lớn không thương tình tha cho tôi thì quan lớn cũng bị phạm tội giết hại  dân lành, xin quan lớn mau mau lui binh về chốn thị thiềng, bằng không tôi tự vận trước mắt quan lớn.

Thái tử giật mình, không ngờ trong hang lại có người, chàng nói:

-Nếu là người, sao mi không về chốn dân cư, tại sao ở đây như thế ni?

-Bẩm quan lớn, hai chị em gái tôi là ăn mày nghèo khổ chỉ có nửa cái chăn thay phiên nhau vấn làm khố đi xin ăn, hôm nay em tôi chưa về nên đành lõa lồ thân thể, lấy lá che mình, lấy hang làm nhà, xin quan lớn thương tình tha tội.

Thái tử truyền quân sĩ đưa áo cho nàng mặc và gọi nàng ra hỏi việc. Ngọc Cam tạm mặc vào và bước ra ngoài, một nhan sắc thiên kiều bá mỵ, rõ là một tiên nga giữa thế đẹp tuyệt trần,  cả người nàng bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, cả đoàn đi săn ngạc nhiên kinh sợ…. Thái tử mê mẫn cả tâm thần, chàng nói:

-Ta không phải là quan lớn mà chính là đương kim thái tử, nhân hôm nay tình cờ đi ngang đây mới biết được nàng, vậy nàng cho ta biết gốc tích cha ông, gia cảnh vì sao nên nổi cơ hàn hành khất ?

Ngọc Cam sa nước mắt khấu đầu đáp:

-Bẩm điện hạ, ông ngoại của tôi là thừa tướng tiền triều hồi hưu, vì gia cảnh sống thanh bần nên không có của cải, chỉ có một người con gái không chồng, sau khi ông bà mất, người con gái đó tên là Ngọc Nữ  làm nghề  hành khất và vào non Nhai Lãnh tu niệm đến bảy mươi hai tuổi tắm suối vớt được hai múi bưởi, kỳ lạ thay khi bà ăn hai múi bưởi này thì  thọ thai, lúc năm tý tháng tý, ngày tý, giờ tý bà  sinh ra hai gái là chị em tôi, lấy họ ngoại và đặt tên chị là Ngọc Cam, em là Ngọc Khổ, nay thì em tôi đến lượt đi xin, tôi không quần áo nên ngồi trong hang, xin điện hạ làm phước cho  tôi ở đây chờ em về để đổi lượt đi xin.

Thái tử nghe qua cảm thấy xót xa trong lòng, nhìn Ngọc Cam thấy quả thật là một trang quốc sắc thiên hương nguyệt thẹn hoa nhường, chàng nghĩ thầm có lẽ ý trời tác hợp lương duyên, thấy  tác phong của Ngọc Cam toát lên nét rực rở oai nghi, nói năng thật  lưu loát thật là đáng bậc hoàng hậu về sau. Chàng nói:

- Nghe nàng kể thật là đau lòng và kính phục quan thừa tướng tiên triều, sẵn xe ngựa  đây ta rước nàng về cung làm bậu bạn và truy tìm Ngọc Khổ để đoàn tụ chị em.

Ngọc Cam kinh hoàng vùng khóc bỏ chạy vào trong  hang trốn, Thái tử chạy theo vào trong hang  níu nàng ra  bày  tỏ chân tình sau đó  kéo lên xe rồng   truyền hồi cung.  Ròng rả mười ngày về đến đông cung, chàng ra lịnh tất cả sĩ tốt phải giữ kín chuyện và canh phòng nghiêm nhặt nội bất xuất ngoại bất nhập, ra lịnh  bà nhủ mẫu thân tín trang điểm cho Ngọc Cam và tổ chức bí mật hiệp hôn. Ngọc Cam khóc ngất nói:

-Tâu thái tử, bần nữ hồng hoang man tộc quê mùa, thái tử là phận ngọc diệp kim chi, ngoài cung thì biết bao nhiêu tiểu thơ  con nhà danh gia thế tộc, điện hạ làm việc nầy sẽ mất quốc thể chư hầu cười chê, trung nguyên dị nghị, xin điện hạ chuẩn y cho bần nữ trở về Nham Lãnh.

Thái tử nói:

-Ta đã hứa với nàng sẽ tìm cho được Ngọc Khổ để chị em đoàn tụ, việc ta đã chọn là quyết ý không từ bỏ, ta sẽ tâu với phụ vương rõ biết việc này, nàng cứ an lòng ở lại đây với ta, đã là thiên duyên tác hợp thì dù tranh hay ngói cũng giống như nhau….

(còn tiếp)

 

Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (5)

NGỌC CAM - NGỌC KHỔ (5)

Hồi thứ ba

Ngọc Khổ tuy té trước thềm lộ đôi chân trắng toát, kinh hoàng nhưng tay nàng nắm chăn kéo lên che lại và khóc ré lên, chuyện bất ngờ và làm cho quan thừa tướng nổi trận lôi đình ông nói:

-Ta đường đường là một thừa tướng đương quyền, của cải đầy nhà, nhiều nơi sang trọng ước muốn kết nghĩa thông gia, còn mi tuy là con một nối dõi tông đường lại làm chuyện đồi bại tày đình nhục nhả thế ni, bây đâu, bắt thằng Hương Minh trói lại đánh nó cho ta rồi trị tội đày ra biên ải.

Công tử Hương Minh đáp:

-Thưa cha, nay con trót lỡ làm việc hổ hang như thế ắt hẵn cũng do ý của trời , biết bao tiểu thơ con nhà đài các trâm anh con đâu vừa bụng, nay có lẽ thiên duyên đưa đến lại thêm phần do con còn trẻ tuổi bồng bột muốn toan tính tà tây, lạy mẹ cha con chưa đền ơn báo hiếu, cha mẹ phạt đành chịu thân con, nhưng cha già mẹ yếu tuổi cao, lẽ trời mưa nắng khó lường, rủi mai kia mốt nọ mẹ cha trăm tuổi mả mồ hiu quạnh nhang khói chẳng có ai lo….

Thừa tướng nói với phu nhơn rằng:

-Cha chả….! Mụ có nghe không, thằng con trai mụ đẻ ra thật là đại nghịch bất đạo,  chưa chi mà nó đã trù rủa tui với mụ về nơi chín suối chẳng có ai phúng điếu cư tang ....

Phu nhơn gạt lệ nói:

-Ông ơi, con mình nó nói cũng đã suy nghĩ gần xa, ông nên xét kỷ răng rứa tê tề, tui là phận đờn bà thấy con sắp bị gia hình lòng nào sao nở hụ hụ hụ hụ …..

Thừa tướng ngẫm nghĩ thấy cũng có lý có phần, nên nén giận gọi Ngọc Khổ đứng dậy vào trong nhà cho tắm rửa cơm nước đang hoàng, phu nhơn gọi các nữ hầu lo xiêm áo điểm trang ra mắt cho ông bà dạy việc. Thật là tiên nữ giáng phàm, lúc ấy toàn người rạng rở như ánh trăng rằm….

Thừa tướng và phu nhơn đẹp dạ, ông bà liền nói:

-Nầy con, hãy kể cho chúng ta biết thân thế gia cảnh vì sao nông nổi thế ni và hãy ở lại đây cùng con trai của ta nên duyên chồng vợ.

Ngọc Khổ ứa nước mắt và khấu đầu đáp:

-Bẩm ông bà, tiểu nữ quê tạị núi rừng Nham Lãnh chỉ có hai chị em ruột không cha, mẹ già khuất bóng làm nghề hành khất, trước khi mất có dặn rằng hai chi em ruột phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau không được lìa xa, của cải chỉ có một chiếc chăn, nửa bó thân chôn mẹ, còn nửa làm khố để hai chị em thay phiên nhau quấn đi xin ăn, trong hang đá lõa lồ lấy lá che thân, thân con chẳng phải là phận kim chi ngọc diệp, vốn chỉ là  man nữ hồng hoang mạt hạng giống như đĩa mén nào dám đâu đeo chân hạc, được ông bà và công tử thương tình bố thí chén cơm thừa, con xin cúi lạy ông bà cho phép con trả lại áo quần để  về hang với chị đang trông. Nếu không về được con xin liều thác tại đây…..

Hương Minh nói:

-Nàng ơi đây là do duyên trời đã định, xin nàng chấp thuận cùng ta nên tình phu phụ, việc đến Nham lãnh rước chị cả về, sau hôn lễ hai ta sẽ tiến hành  ngay….

****************

Nói về Ngọc Cam một mình ở hang Nham Lãnh vấn lá che thân, đã quá hạn sao chưa thấy Ngọc Khổ trở về, nàng lo lắng rơi lụy dầm dề, không biết em mình gặp phải thú dữ ăn thịt hay theo đám côn đồ chốn thị thiềng chơi bời trác táng, hoặc sa hố bỏ mình. Ngọc Cam khóc lóc thảm thương, ngày trông đêm nhớ, muốn lên đường tìm kiếm ngặt nổi không khố che thân, muốn hỏi thăm cũng chẳng có ai đi ngang mà hỏi….

Lúc ấy dưới triều vua Nam Hà thứ mười bốn, đất nước đang thuở thái bình thạnh trị, hoàng hậu sinh hạ một hoàng nam duy nhứt nay đã đôi mươi, thái tử thông minh tuấn tú văn võ song toàn, ý quốc vương muốn truyền ngôi cho thái tử, trong lúc thiết triều ông gọi thái tử đến và nói:

-Nầy hoàng nhi, trẫm nay đã già , ý trẫm muốn giao việc đất nước cho con kế vị, nay con tính thế nào?

Thái tử khấu đầu trả lời:

-Muôn tâu phụ vương, nhi thần hãy còn trẻ trung và cũng chưa đến vùng Nham Lãnh , xin phụ vương cho nhi thần săn bắn dạo chơi nơi nầy ít lâu rồi quay về phụng mạng.

Quốc vương vuốt râu và cười nói:

-Thanh niên là phải như vậy đó, trẩm chuẩn tấu.

Nói xong quốc vương truyền giao cho thái tử đội vệ binh tùy tùng , ngày thứ điểm binh mã phát pháo khai thành nhắm hướng Nham Lãnh trực chỉ….

(còn tiếp)

 

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Ngọc Cam - Ngọc Khổ (4)

Ngọc Cam - Ngọc Khổ
(hồi 2 tiếp theo)

Ngọc Nữ mở mắt thấy đã xế chiều, thì ra là nằm mơ , Ngọc Cam và Ngọc Khổ đang khóc than thảm thiết kế bên:

-Mẹ ơi, chúng con tưởng mẹ sắp bỏ chúng con mà  đi xa,  thấy mẹ vẫn còn thở nhưng hai con lo sợ lắm, mẹ ơi, giữa chốn Nham Lãnh nầy  chỉ có ba mẹ con, mẹ  đi rồi hai con sẽ bơ vơ giữa non cao rừng rậm…. không có mẹ dạy dỗ chăm nom…

Ngọc Nữ nói:

-Con ôi, đúng vậy, lúc trưa nầy mẹ thấy thiên thần báo mộng, mẹ sắp về thăm ngoại rồi, sáng mai họ đến rước mẹ về chốn Tây thiên nghe pháp.

Hai chị em Ngọc Cam – Ngọc Khổ cùng khóc rống thảm thiết, Ngọc Nữ nói:

-Các con nên nén bớt bi ai, đời có sanh thì có tử là việc bình thường, hai con đã khôn lớn, nay mẹ căn dặn mấy lời, ông ngọai con vốn là Ngọc thừa tướng đương triều hồi hưu, vì nhà thanh liêm nên phải sống nghèo khổ khi mất mẹ phải đi làm hành khất lang thang về đến chốn Nham Lãnh nầy, mẹ nguyện ở giá cả đời tu tâm dưỡng tánh, kính thờ cha mẹ, không biết tại sao khi ăn hai múi bưởi vớt bên suối lại hòai thai sanh nở vào năm tý, tháng tý, ngày tý, giờ tý, mẹ già bảy mươi hai vú teo không sữa phải cho hai con uống nước rau má, mẹ rất buồn vì hai con lại mang tiếng không cha, thật là thế gian hãn hữu, mẹ mong sau nầy nếu hai con được giàu có sang trọng thì chị em ruột thịt vẫn phải thương yêu nhau, không được ly tán chia lìa, mẹ rất lo vì trên đời giả chơn lẫn lộn vàng thau, lòng người trung hiếu cũng có mà gian nịnh cũng đông, các con cố làm sao thoát khỏi cạm bẫy con người … mấy lời mẹ dặn, chị em con phải tuân theo….

Ba mẹ con cùng nhau tâm sự ôm khóc nức nở cả đêm, tiếng gà gáy sáng…. Hồn Ngọc Nữ nhắm hướng Tây thiên lên đường. Hai nàng nén khóc bàn nhau rằng:

-Nay mẹ chúng ta đã qua đời, gia tài chỉ còn chiếc chăn, một nửa thì bó thân mẹ lại không để lõa lồ và an táng, một nửa chăn còn lại chị em ta thay phiên nhau che thân khi về thị thành xin bố thí, còn bình thường trong hang thì lấy lá  che thân.

Bàn xong hai nàng ra ngòai cạnh hang moi đất làm huyệt an táng cho mẹ.

Ngày thứ, Ngọc Cam nói với em rằng:

-Chị là chị cả phải thay mẹ lo cho em, hôm nay chị về thị thành đi xin trước, em ở nhà canh mộ phần cho mẹ.

Nói xong nàng vấn nửa tấm chăn lên đường đi xin, còn Ngọc Khổ lấy lá che thân ở lại hang. Trong những ngày đi và về Nham Lãnh, bá tánh thấy hành khất tuy nghèo khổ mà nhan sắc diễm lệ, bá tánh  thương tâm động lòng trắc ẩn bố thí gạo tiền rất nhiều, chuyến về hang, hai chị em cúng bái Ngọc Nữ “linh đình” tham dự gồm bầy chim và đàn thỏ …. Một thời gian ngắn thì cạn lương thực, Ngọc Khổ nói rằng:

-Chị ơi, hôm nay đến lượt em đi xin, chị ở nhà lo hương khói cho mẹ, em cố gắng đi về đúng ngày để chị khỏi lo trông.

Ngọc Cam nói:

-Em ôi! Đành là vậy, chị rất lo em à, đến chỗ đông người mà lòng em còn thơ dại, dễ sa cơ cạm bẫy chốn thị thiềng, để chị đi vài năm rồi đến lượt em.

Ngọc Khổ nói:

-Chị ôi, hai ta khốn khó nghèo nàn, ai mà để ý chi phận rách rưới lang thang, ý của em là việc chung phải cân phân cho đều. Nay đến lượt chị lấy lá che thân, em lên đường cho sớm.

Ngọc Khổ nói xong liền giả từ chị nhắm hướng mặt trời mọc lên đường....

Nói về quan thừa tướng đương triều là một người rất nhân từ, tài giỏi, giúp nước phò vua đúng mực, hai vợ chồng ông chỉ có một đứa con trai là Hương Minh nối dõi tông đường, nhiều lần hai ông bà muốn định nơi gia thất nhưng Hương Minh xin khất ba năm đi du học phương xa để chờ việc thi cử xong rồi tính đến. Quan thừa tướng chấp thuận để cho chàng tiếp tục học hành trông chờ đổ đạt. Chẳng may lúc đó Ngọc Khổ lầm lủi đi nhè ghé cửa phủ Thừa tướng mà xin:

-Con cúi đầu lạy ông bà cô dì làm phước thương thân hành khất nghèo khổ, bố thí chén cơm thừa độ nhựt….

Thừa tướng nhe văng vẳng ngòai cửa liền truyền gia đinh mời Ngọc Khổ vào nhà để hỏi thăm tường tận. Bỗng chợt công tử Hương Minh đi du học trở về vừa kịp lúc, chàng thấy Ngọc Khổ rách rưới ăn xin trước cửa, Hương Minh động lòng trắc ẩn liền hỏi:

-Chẳng hay nàng từ đâu đến, cớ sự gia cảnh làm sao mà phải tha phương cầu thực thế này?

Ngọc Khổ sa nước mắt dầm dể thưa:

-Bẩm ông, tôi vốn có hai chị em được mẹ sinh ra trong cảnh nghèo khổ, mấy mươi năm mẹ truyền con nối ăn xin, cha thời không có nhân thế dèm pha nên mẹ con tôi phải cư ngụ thâm sơn cùng cốc tránh tiếng thị phi .

Hương Minh nhìn thấy Ngọc Khổ nhan sắc diễm lệ  tuyệt trần, liền nói:

-Thôi thì nàng cứ cư ngụ nhà ta, cơm nước áo quần đầy đủ khỏi lang thang hành khất khổ cực mà lại có việc làm nhẹ nhàng hàng ngày.

Ngọc Khổ đáp:

Thưa ông, tôi nào dám thế, phận tôi bần nữ thấp hèn, chỉ biết nghề ăn xin độ nhựt vào đây chỉ làm bẩn nhà cửa quan to, chỉ cầu xin chén cơm thừa rồi đi chỗ khác.

Hương Minh nhìn nàng chăm chú cảm thấy xao xuyến trong lòng liền nói:

-Đây có lẽ là cơ trời, xin nàng chớ phụ lòng ta, biết đâu cuộc hội ngộ trùng hợp nầy sẽ là duyên kim cải!

Ngọc Khổ thẹn đỏ mặt lại càng rực rỡ nét tiên nga, nàng đáp:

-Tôi chỉ cầu xin bố thí chớ đâu có cầu duyên cầu nợ, ông không cho thì cứ đuổi đi, tôi nghe lời ý của ông thật trái tai, xin chào ông,  tôi đi nơi khác.

Nói xong Ngọc Khổ bước ra thềm nhà, Hương Minh không bằng lòng liền níu chặt khố chăn kéo lại mà nói rằng:

-Ý tốt của  ta đã quyết, đố nàng đi đâu cho thóat nhà ta.

Ngọc Khổ hỏang kinh khóc thét nắm khố chăn bỏ chạy. Hương Minh giữ chặt quá , phần do chiếc chăn có phân nửa lại còn tum húm bó chân, nàng vấp té nhào ngay tại thềm tướng phủ, chăn bị  xệ muốn lộ ra gần phân nửa…….

(còn nữa…)

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Ngọc Cam-Ngọc Khổ (3)

NGỌC CAM - NGỌC KHỔ (3)

Hồi thứ hai

Con ơi Mẹ dặn mấy lời

Chị em ruột thịt trọn đời bên nhau

Đã hai tháng trôi qua, Ngọc Nữ cảm thấy trong người ngày càng mệt mỏi, thèm chua thèm ngọt bất thường và bụng ngày càng lớn, đã biết thọ thai, Ngọc Nữ than rằng:

-Thật là quái lạ thay ! Ta vốn là xử nữ còn trinh tiết, thân không chồng mà cũng chẵng quan hệ quen biết với trai, nay có chửa thật lạ thường, từ lúc ăn hai múi bưởi đến nay đã hơn hai tháng, thật khổ thân già đã quá bảy mươi chưa dám khoe mình lành, giờ bị tai họa dị thường, miệng thế gian đàm tiếu khắp nơi, đâu dám đến chỗ đông người xin ăn độ nhựt, hỡi ôi… !  Hòang thiên Hậu thổ độ trì giúp con vượt qua tai ách….

Đúng kỳ nở nhụy khai hoa, Trước hang đã thấy bầy thỏ cùng chim chóc tha đến cỏ êm lá chuối đến phủ đầy,  tòan thân Ngọc Nữ chuyển động hạ sinh hai gái xinh xắn, Ngọc Nữ bồng hai con đến suối tắm xong liền ẳm vào hang xé áo làm tả quấn con rồi để lên  thạch bàn làm nôi còn mình thì dựa bên chăm sóc , nhìn hai con đang khóc đòi bú, Ngọc Nữ lệ tuôn trào than thở:

-Con ôi! Mẹ đã già tuổi quá bảy mươi, vú thời teo lép như hai quả mướp khô làm sao có sữa nuôi con, mẹ nhìn hai con đang đói khát mà lòng đau quặn thắt, cha thời không có chằng biết là ai, thôi thì  họ Ngọc của mẹ đây đặt tên đứa chị là Ngọc Cam đứa em là Ngọc Khổ …Hỡi ôi trời xanh bao nỡ giáng họa tai thế này….

Thình lình trong đàn thỏ chầu chực trước hang có một con thỏ cái già trong đàn cũng vừa sanh bốn con nhỏ, miệng thỏ mẹ nhai rau má nuốt xác nhả nước rau cho thỏ con uống, sau đó cả bầy cùng na con về bờ suối.

Ngọc Nữ trông thấy ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Có lẽ bầy thỏ chỉ dẫn ta, con xin cảm tạ Hòang thiên Hậu thổ, cảm ơn Thố mẫu…

Nhờ thế nước rau má thay sữa đã nuôi hai trẻ gái lớn dần …..Không lẽ để con dốt nát, lấy que làm bút, dùng cát ướt khỏa bằng viết lên, mẹ làm thầy dạy hai trẻ học sử kinh , kỳ diệu thay chẳng bao lâu cả hai trẻ đều văn hay chữ tốt…..!

Thời gian trôi qua nhanh hai bé gái đã trở thành hai thiếu nữ diễm lệ yêu kiều,  nhan sắc chẳng khác tiên nga…..

Nhìn con đã khôn lớn, thân thể lõa lồ, Ngọc Nữ  đau lòng liền lấy chăn xé hai cho hai trẻ quấn, lúc nầy  trong hang chỉ ba mẹ con không ai dòm ngó nên mặc kệ dù cớ hở hang, riêng nàng Ngọc Nữ áo lá chuối bó thân quanh năm suốt tháng ….

Trời sắp chuyển thu, áo lá tả tơi vàng hực, cuối hạ Ngọc Nữ đang  nằm nghỉ trưa , thình lình ngòai hang có tiếng gọi đúng tên, Ngọc Nữ nhìn thấy hai con còn ngủ nên một mình ra cửa hang tiếp đón.

Bên ngòai cửa hang có hai hàng tiên tử đứng đón chào, hai vị khách lạ tiến đến nói:

-Chúng tôi là Tất Chánh với Kiều Liên kính chào bà Ngọc Nữ, bởi do cơ trời bà phải thai sanh nhà Ngọc Tể tướng và chịu đọa trầm luân, nay việc đã xong , chúng tôi vâng ý chỉ của Tây Sơn Phu tử mời bà về tây thiên cùng với nhị vị song thân đã thành chánh quả , chốn nầy ai phước đức thì đượcmời  đến thì đời đời hưởng vui vẻ an nhiên tự tại, không bát nháo ganh đua tỵ hiềm như chỗ thiên triều, xin bà thu xếp việc nhà,  ngày mai chúng tôi sẽ  đến rước!

Nói xong đòan người hóa hào quang biến mất.

(còn nữa)

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (2)

NGỌC CAM – NGỌC KHỔ

(hồi 1- tiếp theo)

Ngày tháng thoi đưa, Ngọc phu nhơn thọ thai sanh một bé gái xinh đẹp, đến tuần cập kê quan tể tướng nói với phu nhơn rằng:

-Nhà ta vô phước nên sanh chỉ có một đứa con gái không con trai nối dõi, âu cũng là số phận không không may, nếu con gái mình có duyên phận thì nhà chỉ còn mụ với tui lui cui quanh nhà cạnh bếp , cũng may triều đình lưu dung nay đã hơn bảy chục tuổi rồi, nếu mà hòang thượng cho tinh giảm biên chế chắc cả nhà chết đói hết hic hic… Phu nhơn động lòng cũng khóc , giây lát phu nhơn nói:

-Ông à, tui thấy bây giờ ông còn dịp giữ chức còn quyền, nên mở hội tuyển phu kén rể, biết đâu hai già nầy còn có chỗ dựa về sau.

-Tui cũng nghĩ như thế, phàm làm lớn thì tiền của hẵn giàu xụ xộp, nhà cửa lại mặt tiền, lại còn có con gái đẹp đang tuyển phu thì thanh niên đến đông đảo đến nộp đơn, nhưng tình hình nhà ta thì cả nước đều rõ là có tiếng mà không có miếng, xưa nay nhà ta quá thanh liêm chỉ sống bằng lương nên không có một sào trồng lúa, nếu tui mà mất rồi thì cái công thự nầy cũng phải trả lại cho nhà nước, lúc ấy hai mẹ con của mụ ra vĩa hè xin ăn thì có ….

- Oái! Còn cái sợi dây nịt vàng khảm ngọc của ông để lại đem ra tiệm vàng bán cũng còn sống đỡ qua ngày có đâu tệ vậy?

- Ối trời, sợi ngọc đái nầy là quốc bảo phải trả lại cho triều đình theo luật đã ban hành, có đâu mà giữ mãi trong nhà bán để xài đâu, bà con hai họ nội ngoại hai bên cũng không có ai, cũng may nhờ nhà tiết kiệm tiêu xài chắt chiu từng đồng lương tượng trưng nên cũng còn đủ số tiền làm đám ma tui với mụ. Bây giờ hỏi ý kiến con xem sao để tui lựa lời xí gạt nhà giàu để làm sui mà gã nó cho an tâm.

Nói xong ông gọi Ngọc Nữ hỏi ý kiến, Ngọc Nữ đáp:

- Thưa cha mẹ, con là phận gái theo sách vở là phải theo chồng, nhưng ý con đã quyết là không lấy chồng, ở vậy suốt đời phụng dưỡng cha mẹ tới cùng. Sách thánh hiền có dạy rằng xưa nay chỉ có “cải giá” chớ không có “cải sanh” , chồng vợ thay đổi như chiếc áo chớ cha mẹ không đổi được, do vậy con phải lo cho cha mẹ trước, còn phận con không cần, con đã khấn với hòang thiên hậu thổ nhất quyết không thay đổi ý nầy.

 Hai vợ chồng Ngọc tể tướng nghe xong trong lòng sanh phiền muộn phát ốm, vin cớ nầy tể tướng liền nộp sớ xin hưu đựợc chấp thuận, tháng sau ông mất, phu nhơn khóc thảm thiết bỏ ăn uống, sau vài tháng phu nhơn cũng đau mà mất . Ma chay tống táng xong cho song thân vừa xong thì một đoàn quan binh kéo đến nhà trao công văn thực hiện việc kiểm kê tiếp thu dinh thự! Thảm thương cho nàng Ngọc Nữ không chồng xách bị lang thang giữa kinh thành. Bụng đói cồn cào, trong túi chẳng một xu, thấy từ xa có một đám thanh niên đang ăn nhậu, Ngọc Nữ đánh liều đến nói:

- Thưa chư huynh, tiện nữ nghèo khổ không cha mẹ , nhà cửa cũng không đang đói lòng, xin chư huynh bố thí chén cơm thừa qua ngày… Đám thanh niên cười ha hả nói:

- Nầy cô em, cô em có nhan sắc xinh đẹp như thế nầy mà đi làm hành khất à ? Chắc chắn là điếm thúi ế độ trốn từ lầu xanh ra làm ăn riêng thì phải, được lắm, hãy vui với mấy anh rồi sẽ có tiền, bằng không mấy anh đem bán lại cho chủ lầu xanh cũng có lời he he he he…

Nói xong cả bầy áp tới, đứa níu tay chân, đứa kéo rách áo quần, đứa ôm cổ vật nàng xuống đất, Ngọc Nữ khóc thét la lên:

- Bớ người ta cứu tôi với, cướp!… cướp!….

Thình lình có đòan lính canh tuần thấp thóang từ xa, đám thanh niên hỏang kinh bỏ chạy. Ngọc Nữ cũng lồm cồm ngồi dậy lượm chiếc bị và bỏ trốn hướng khác. Nàng vừa đi vừa khóc vừa ngẫm nghĩ:

- Có lẽ tại nhan sắc ta quá xinh đẹp nên phường háo sắc toan hãm hiếp, muốn làm ăn xin thì phải xấu xí bẩn thỉu, linh hồn cha mẹ ta đã về phương tây, âu thì cũng nhắm hướng đó mà đi phó mặc cho may rủi….

Tính xong liền đến cạnh một bờ ao gần đó uống nước và lấy bùn trét khắp mặt mày tay chân, sau đó nhắm hướng tây mà đi. Thế rồi ngày đi xin ăn tối tìm bụi lùm mà ngủ, dân cư dọc đường ngày càng thưa thớt rừng rậm càng lúc càng dầy…..

Nói về tại Tiên Thiên quốc, Thái Thượng Lão quân một hôm dự yến nhà Tây Vương Mẫu lúc về được tặng thêm hai quả bưởi bồng. Thấy bưởi ngon, lão ta liền vừa đằng vân vừa mở ra ăn, lão niệm chú rồi quăng vỏ hạt thừa xuống trần gian, may thay các hạt rơi xuống địa phận nước Nam Hà sinh nôi nãy nở thành bưỡi năm roi….ấy là chuyện về sau, còn lại hai múi bỏ vào tay áo định đem về luyện phép thì gặp  hai vị thần Thiên Lý Nhãn và Vạn Lý Nhĩ xẹt ngang. Lão quân nãy sinh một ý liền đón hỏi:

- Chẳng hay nhị vị có việc chi gấp quá sao không dừng chuyện trò đôi chút rồi đi chưa muộn.

Hai vị thần khấu đầu dáp:

- Bẩm đại tiên, hai tiểu thần có việc theo dõi nàng Ngọc Nữ phụng chỉ Ngọc đế đầu thai xuống trần ba tháng làm con gái quan tể tướng nước Nam Hà, nay mạng số hai ông bà đã cáo chung, tiểu thần quay về cập nhật báo cáo hàng ngày cho Ngọc đế rõ ạ!

Lão quân vuốt râu cười khà… hỏi thêm:

- Vậy nay Ngọc Nữ đã ở trần gian bao lâu rồi?

- Thưa Đại tiên, theo lẽ thì một ngày ở thiên đình thì bằng một năm dưới trần gian, nếu tính ra ở đây thì nay đã mười tám ngày rồi, phải trực ban chờ 72 ngày nữa nàng mới mãn phần.

- Nàng ta có ý định gì khác hay không?

- Bẩm… Ngọc Nữ thề không chồng ở giá suốt đời thờ cha mẹ, nguyện vào rừng núi tu luyện  ăn chay trường chờ quy thiên đó đa.

- Hiiii…. Được, ta hỏi cho biết thôi chớ không có việc gì, nhị vị mau kíp hồi trào báo cho Ngọc đế. Ta đi dự hội nghị ở Trung ương mới về cũng bận rộn phải viết báo cáo nhanh cho địa phương đây, thôi ta xin kiếu nha.

Nói xong lão quân hóa hào quang biến mất, hai vị thần cũng nhắm Nam Thiên môn trực chỉ. Chờ  cho hai vị thần đi mất , Lão quân hiện ra cười ha hả lẩm bẩm rằng:

- Khá khen cho Ngọc Nữ mê tu luyện ở giá không chồng, Lão Ngọc Đế bày ra chi chuyện kỳ cục giữa thế gian, lần này lão phu ra tay thí nghiệm thử xem kết quả ra sao mới được.

Lão quân liền rút trong tay áo ra hai múi bưởi còn dính nhau, Lão tách ra một khe nhỏ vừa đủ để ….. tè vào, tè xong rồi lão niệm chú:

- Thần Kim phục vọng, đứt họng lòi xương, tứ hướng bốn phương về đây cho thầy dạy bảo … Lục giáp lục đinh, thiên linh linh, địa linh linh, bất kể tiên phàm, ăn vào bụng sình, ắt phải thai sinh, đẻ chình ình hai đứa ! …. Hô giáng…

Hai múi bưởi vọt ra khỏi tay rớt xuống sông Ngân hà trôi xuống trần gian ….

Lúc ấy tại Viễn Tây quốc, đức Tây Sơn phu tử đang nhập định giữa giảng đường, thình lình ngay tại trung đường mi tâm của phu tử chợt lóe sáng cả ba ngàn thế giới lớn, phu tử đã thoát cơn nhập định và không mỉm cười, 1.250 sinh viên khấu đầu hỏi:

- Bạch phu tử, chẳng hay phu tử gặp điều chi mà thầy buồn thế ạ?

Tây Sơn phu tử phán:

- Ai tai! Ai tai!.....Lại một đọan nhân quả luân hồi …. Thái Thượng Lão quân tinh nghịch quậy phá cơ trời, nhà trường chúng ta tuy vẫn ở  nơi thanh tịnh để trau dồi kiến thức nghiên cứu chuyên môn, nhưng không vì thế mà thấy nguy không giúp đỡ, nay ta truyền cho Phan Tất Chánh đem ít hạt giống linh chi biến thành rau má rải xuống nơi Ngọc Nữ đang tạm trú, Trần Kiều Liên hóa thỏ giúp Ngọc Nữ lúc nở nhụy khai hoa, chuyện xong phải trở về bổn trường ngay để  viết tiếp bản luận văn tốt nghiệp!

- Bạch phu tử vâng ạ !

Tất Chánh và Kiều Liên vâng chỉ phụng lịnh hóa thành hai đám mây nhắm hướng Nam Hà bay thẳng…… 

*************

Nói về Ngọc Nữ, Sau khi lang thang 10 ngày vào đến khu rừng rậm chẳng gặp thú dữ, chỉ có bầy thỏ đang nhảy nhót cạnh chân núi cao dốc thẳng, bên vách núi hẻ ra một động đá thiên nhiên cạnh bờ suối mọc đầy rau má, hang đá làm nơi tạm trú mưa nắng qua ngày. Nhớ đến cha mẹ đã mất mà động lòng rơi lệ, Ngọc Nữ quý xuống nhắm hướng tây mà lạy khấn rằng:

- Con là Ngọc Nữ xin khấu đầu cầu Hòang thiên Hậu thổ độ trì, chư vị sơn thần thủy bá chứng minh lòng thành, con nguyện chẳng  hề sát sanh, tu tâm dưỡng tánh mong cha mẹ về chốn tây thiên an lạc”.

Nói xong nàng dứng dậy tìm cỏ khô lót chỗ qua đêm , đói thời hái trái chín trên cây, bứt rau má cạnh suối mà ăn, khát thời ra suối tìm chỗ nước  trong mà uống , áo quần nàng xếp lại cất trong hang, lấy lá tước chỉ vỏ cây đan bện lại mặc đỡ qua ngày. Chỉ còn một cái chăn tạm thời dùng trong mùa đông rồi cũng xếp lại để sang năm dùng tiếp, thế rồi cứ vài tháng nàng bỏ ra 20 ngày đi xin ăn và trở về hang tu luyện. Khá khen nàng Ngọc Nữ nhờ loại rau má lạ lùng này mà sống tiếp qua ngày không hề bịnh tật.

Thời gian trôi nhanh chẳng ngờ, mấy mươi năm qua Ngọc Nữ tuy đã bảy mươi tuổi mà nhan sắc vẫn còn mặn mà  như gái ba mươi! Một hôm ra đến suối tìm nước nàng trông thấy hai múi bưởi đang trôi liền vớt lên bờ, nhìn xem hai múi vẫn còn tươi tốt nàng tự nghĩ thầm:

-Hay dữ a! Của ai đâu mà để trôi như thế này, thân già cả xin ăn thấy của bỏ rơi  thì dùng lấy chẳng có tội chi.

Hai múi bưởi quả thật ngon ngọt, ăn xong cảm thấy trong lòng thật vui vẻ hưng phấn, nàng liền hái vội một ít  rau má  và trở vào hang….

(còn nữa)