Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

HAPPY NEW YEAR 2011

CHÚC MỪNG NĂM MỚI - 2011

VẠN SỰ NHƯ Ý

Đầu năm  chúc quý bạn thân hiền

Tài lộc dồi dào hạnh phúc duyên

Xướng hoạ văn chương trang blog web

Post còm thăm hỏi được bình yên

****************

Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Chúc mừng năm mới 2011

Rating:
Category:Other

CHÚC MỪNG NĂM MỚI


01 - 01 - 2011





Phantran kính chúc


các bạn blogger và gia đình  trong năm mới 2011


thật hạnh phúc - an khang - thịnh vượng .





Đầu năm  chúc quý bạn thân hiền


Tài lộc dồi dào hạnh phúc duyên


Xướng hoạ văn chương trang blog web


Post còm thăm hỏi được bình yên



 


Chúc mừng năm mới 2011

Rating:
Category:Other

CHÚC MỪNG NĂM MỚI


01 - 01 - 2011





Phantran kính chúc


các bạn blogger và gia đình  trong năm mới 2011


thật hạnh phúc - an khang - thịnh vượng .





Đầu năm  chúc quý bạn thân hiền


Tài lộc dồi dào hạnh phúc duyên


Xướng hoạ văn chương trang blog web


Post còm thăm hỏi được bình yên



 


Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Hai ngày giỗ tổ nhà Phantran...

NGÀY GIỖ....

đường quê nội.jpg

Đường quê nội ngày 25/12/2010

Giỗ lần thứ 136 của cụ Phan Thanh Bạch -cố nội.jpg

Biểu ca dâng hương kỷ niệm 136 năm ngày mất cụ Phan Thanh Bạch

Huynh Tr , PTr, tỷ phu, Đại gia huynh.jpg

Hiền huynh, Phantran, Tỷ phu, Đại ca

Hiền Tỷ và  tẩu tẩu.jpg

Các vị hiền tỷ và tẩu tẩu

tẩu tẩu và Bá mẫu (Lão Phật gia cuối cùng -hic !).jpg

Tẩu tẩu phò lão Phật gia cuối cùng (bá mẫu) dâng hương (hic!)

Chú  và cháu.jpg

Chú và cháu

ngày 26-12-10.jpg

Cổng nhà quê ngoại (ngày 26/12/2010)

Quê ngoại.jpg

Quê ngoại

Ngày giỗ cố ngoại.jpg

Phantran dâng hương cụ cố ngoại

Nhà cô cậu....jpg

Các anh em nhà cô cậu...

*************************************************************

NGÀY GIỖ TỔ
Một nén hương thơm thấu đất trời
Lòng thành tưởng nhớ trải muôn nơi
Hai vai nội ngoại luôn chia sẻ
Một gánh hiếu trung chẳng đổi dời
Nợ nước ngược xuôi trôi lắm chỗ
Tình nhà thuận thảo gắn bao đời
Thi ca xướng hoạ vui kinh sách
Phụng kính tổ tiên dạ thảnh thơi.

********************

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Xin Tạm biệt

Cả tuần nay Phantran không thường vào blog do bận rộn các công việc tại các huyện -xã vùng cao của tỉnh. Đây là lần họp mặt thứ X cũng là lần cuối cùng đối với mình …. Hội nghị tổ chức thành công thật vui ..... riêng trong lòng mình nghĩ thầm rằng:  

“ …  Kể từ đây mình sẽ không còn dịp nào nữa để tham dự. Chúc bà con dân tộc thiểu số nhiều sức khoẻ -hạnh phúc, sản xuất làm ăn…. thu hoạch đạt kết quả cao so với cùng kỳ năm trước …. Xin Tạm Biệt!”….

PTr.jpg

(Phantran trong hội nghị)

Thăm tiểu trại Phú Giáo.jpg

(Thăm tiểu trại huyện Phú Giáo)

Tiểu trại Phú Giáo.jpg

(Thăm tiểu trại huyện Phú Giáo)

Kéo co.jpg

(Thi đấu Kéo co ĐBDT )

ptR THĂM TIỂU TRAI pg.jpg

(PTr thăm tiểu trại PG)

Tiểu trại Dầu Tiếng.jpg

(Tiểu trại huyện Dầu Tiếng )

ĐB Nùng, Kinh,Thái.jpg

(ĐB dân tộc Thái, Nùng, Kinh, Tày…)

ĐB người Chăm.jpg

(ĐB dân tộc Chăm, Khmer, Hoa, Thái .....)

PTr-Vụ Phó- PCVP.jpg

(PTr, Vụ Phó…TW, P.VP)

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Giáng Sinh Ơi!

Rating:
Category:Other



Giáng Sinh Ơi
Lại  một   mùa  thương   Chúa   Giáng   Sinh
Mong     cho      tất    cả     được    an    bình
Vinh  danh   Thiên   Hựu   khai   minh    nghĩa
Hảo    ý        Trần    Gian     hữu   nghị     tình
Thế    giới      tam    phân *   hà      biến    loạn
Nhân   sinh     lưỡng  cực*    hựu    tồn     tinh
Vị       tha         bác      ái      nan      hòa   nhập
Nhân    loại      chấp   tranh    đe    chiến  chinh


Giáng Sinh Năm Nay Ra Sao


Hỏi Cụ Phan Tran.....


*********************************


@Phantran ' s blast: "Hi ! This is my poetry in Vietnamese (& romantic literature)..! Vui tính;Trung thực; Giản dị- Không spam đối lập chính trị- tôn giáo!"


@Phantran đáp:


HƯỚNG VỀ GIÁNG SINH
Hoan hỉ chào mừng lễ Giáng sinh
Phan Trần mong mỏi sống thanh bình
Nịnh trung, hình sự, không tham luận
Đối kháng, mị dân,  chẳng ý tình
Đẹp đạo tốt đời xin kính trọng
Phiền nhà trách nước né tôn tinh
Thiên cơ bất khả…. nan vi lộ!
An tọa cười ruồi chẳng lệch chinh!
**********************

Giáng Sinh Ơi!

Rating:
Category:Other



Giáng Sinh Ơi
Lại  một   mùa  thương   Chúa   Giáng   Sinh
Mong     cho      tất    cả     được    an    bình
Vinh  danh   Thiên   Hựu   khai   minh    nghĩa
Hảo    ý        Trần    Gian     hữu   nghị     tình
Thế    giới      tam    phân *   hà      biến    loạn
Nhân   sinh     lưỡng  cực*    hựu    tồn     tinh
Vị       tha         bác      ái      nan      hòa   nhập
Nhân    loại      chấp   tranh    đe    chiến  chinh


Giáng Sinh Năm Nay Ra Sao


Hỏi Cụ Phan Tran.....


*********************************


@Phantran ' s blast: "Hi ! This is my poetry in Vietnamese (& romantic literature)..! Vui tính;Trung thực; Giản dị- Không spam đối lập chính trị- tôn giáo!"


@Phantran đáp:


HƯỚNG VỀ GIÁNG SINH
Hoan hỉ chào mừng lễ Giáng sinh
Phan Trần mong mỏi sống thanh bình
Nịnh trung, hình sự, không tham luận
Đối kháng, mị dân,  chẳng ý tình
Đẹp đạo tốt đời xin kính trọng
Phiền nhà trách nước né tôn tinh
Thiên cơ bất khả…. nan vi lộ!
An tọa cười ruồi chẳng lệch chinh!
**********************

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Phiên trực trường

Rating:
Category:Other


Hôm nay tôi viết những dòng này mà trong lòng vẫn còn phân vân, có phải là sự thật hay không ? Nếu là giấc mơ thì thường thường hay tái hiện lại trong chiêm bao mộng mị, còn việc tôi gặp phải là chỉ một lần trong mỗi trường hợp.


Trong dịp hè 1978, việc trực trường là nhiệm vụ của mỗi giáo viên chỉ trừ khi đau ốm và thai sản được miễn, trong sự phân công trực đêm là ưu tiên cho nam và dĩ nhiên tôi phải nhận nhiệm vụ trực khi đến ca của mình. Ca trực tôi gồm hai nam, nhưng anh này là bạn chí thân lại có vợ đang sanh và còn bị ốm, anh ta nhờ tôi trực thay và tôi sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện!


Buổi chiều mùa hè hôm ấy một cơn mưa đã đổ xuống đến chập tối mới ngưng là cũng đến lúc tôi nhận ca trực đêm từ tổ trước bàn giao lại.


Không có gì buồn hơn là phải trực một mình, tôi đã chuẩn bị vài quyển sách để đọc trước khi ngủ , tôi đọc đến 9 giờ tối là điện đã cúp, dưới ánh sáng đèn dầu tôi không quen đọc được nên xếp sách lại và ra sân hóng mát …..


Vừa đi dạo vừa nghĩ lại chuyện cũ cảm thấy buồn cười…., các cô giáo về chung trường đã lập gia đình và chuyển trường rồi! Mình là một kẻ bất tài vô tướng, mình còn tệ hơn anh bạn thân của mình, mình là một gã câm biết yêu, nhưng những dịp may như thế mà không biết giữ gìn mà lại để những ước mơ và kỷ niệm ấy chìm đắm vào thời gian….


Đã hơn nửa đêm, tôi vặn tim đèn nhỏ lại và bắt đầu chợp mắt trông mau đến sáng để bàn giao ca trực tiếp. Không tài nào ngủ được, thình lình một tiếng “ầm!” một viên sỏi rơi trên nóc tole của trường … tôi ngồi dậy và cầm đèn pile ra ngoài sân rọi các phía….


Không một bóng người!


Trường nằm giữa một cánh đồng to và đã được san bằng dùng làm khu vực lao động sản xuất. Hôm nay khoai mì chưa lên nên tôi rọi đèn quan sát được khu vực rộng lớn. Nếu học trò có phá phách thì với cự ly xa như thế này thì không thể nào dùng giàn thun bắn xa được như vậy .


Hôm nay trăng sáng, tôi quan sát trong gần một tiếng đồng hồ thấy vẫn yên tịnh và hàng tràm ngòai sân không có bóng nào người ẩn núp cả, tôi vào phòng và chuẩn bị đóng cửa lại thì một tiếng “ầm” thứ nhì trên nóc nhà và rơi “phịch” xuống sân đất. tôi tức giận cầm thanh thước bảng chạy ngay ra sân quát lên:


-Ai ? Đứng lại!


Cảnh vật vẫn im lặng và vắng teo!


Tôi rút đèn pile trong túi chiếu lên sân đất thì thấy một trái bắp đã lột vỏ phân nữa và có dấu… răng mới cạp !


Tôi đã bắt đầu kinh hãi…. Không lẽ bạn mình nhát mình? Không lẽ học trò dám nhát thầy ? Trộm cướp nào nhát người trực ? Nhà trường chỉ có bàn ghế và sách giáo khoa chớ có tiền bạc gì đâu mà trộm cướp? Mình là một thầy giáo nghèo của cải chỉ có chiếc xe đạp củ mèm xấu hơn của học trò có gì mà hù dọa ?


Tôi đứng trên hành lang rọi đèn xung quanh và trước và sau dãy lớp, kể cả rọi trên nóc tole, trời mưa chiều trơn trợt như thế này làm gì có ai leo núp, nếu có thì dù là tiếng động nhẹ cũng không làm sao tránh được người trực quan sát!


Tôi giả bộ và lên tiếng thách thức:


- Chọc phá ông là lỗi to lắm đấy, bây không biết lễ độ phải quấy thế nào cả. Ông tuy nghèo nhưng ông lớn hơn cha mẹ của bây và nhỏ hơn tổng thống đó! Biết lỗi thì đem đồ đến nhậu ta sẽ tha thứ bỏ qua!


Đã gần 02 giờ sáng, quá mệt mỏi, tôi gài cửa văn phòng và mở đèn dầu sáng lên, tôi quyết định ngủ cho xong, ma cỏ gì mặc kệ.! Lại một tiếng “bộp” ngoài cửa văn phòng. Tôi kinh hãi và không ngủ được. Suốt đêm tôi nín thinh và chờ sáng. Có tiếng chân người chạy chung quanh sân đất của trường, tôi là vua hay đi nhát ma thiên hạ mà giờ lại bị ma nhát là chuyện kỳ lạ, hay là ca trực đông người thì ma quỷ không dám léo hánh đến?


Bình minh…..


Đã 05 giờ 30 sáng! Tiếng gà gáy xa xa …. Tôi mở cửa văn phòng quan sát thật kỹ…. Tôi thật là hãi hùng khi thấy một bao giấy nilon bên trong là vỏ hột vịt lộn và rau răm đã khô héo trước cửa văn phòng. Tôi bước ra ngoài, sân trường toàn là cát chỉ có dấu giày của tôi ra hàng tràm rồi trở về phòng mà nhưng không thấy dấu chân của người hay của chó chạy vòng quanh sân cát! Quả bắp rơi hồi khuya đã biến mất chỉ để lại một dấu vết rơi trên sân! Tôi giữ kín chuyện này và thật bất ngờ tuần sau tôi nhận một quyết định của phòng chuyển tôi về gần nhà .


……………………………………


Tôi cầm Quyết định Điều động đến phòng Tổ chức xin được ở lại trường cũ, những người khác khi về thị xã là họ rất vui vì về đấy là sự mong muốn của họ, còn tôi xin ở lại là điều kỳ lạ, ông Trưởng phòng nói:


- Đây là lịnh! Ông phải chấp hành cấp trên, hơn nữa đã được chánh quyền “Cách mạng” đã tin tưởng đề bạt làm BGH, giao nhiệm vụ và ông phải thi hành ngay!


Nghe đến từ “Cách mạng” làm “thằng nhỏ” rét quá không dám nói gì thêm đành riu ríu cầm lại Quyết định đi về trường mới !


Thực tình trong thâm tâm tôi thì ngôi trường cũ đầy những kỷ niệm đầu tiên của nghề dạy học, tôi không muốn rời xa những hàng cây bóng mát bên đường và con suối cạnh lô cao su mà tôi thường dừng lại để rửa xe đạp đầy đất đỏ, tôi có ý tưởng nếu sau nầy có qua đời thì xin được chôn cất tại một nghĩa trang rất đẹp gần trường…..



Về trường mới dần dần cũng vui và quen được người mới. Ngôi trường này là một toà cao ốc 3 tầng, không có sân thượng nhưng có khoảng trống lộ thiên (giếng trời) để lấy ánh sáng thông khí. Trường có khoảng sân rộng để các học sinh tập thể dục và đánh bóng chuyền, có một hệ thống tường rào vừa cao vừa kiên cố để bóng không thể rơi sang hàng xóm và phòng trộm đạo.


Trường có một giáo viên thể dục, anh này nhỏ tuổi hơn tôi nhưng thể hình thì khỏi chê…! Chỉ tiếc có chiếc mũi tẹt là Việt Nam còn lại thì chẳng khác nào một tên ngoại quốc lực lưỡng râu ria tóc tai cao nhòng 1,80 mét! Anh ta nhà ở miền Tây và trọ gần trường. Nhờ thế đêm nào chúng tôi cũng đi uống café nói chuyện phào… Anh ta tâm sự:


- Anh Sáu ! Anh về trường được một năm rồi, anh có nghe các giáo viên trực nói nhỏ với nhau không ?


- Các bà à? Ôi thôi…. ông bà xưa đã nói “3 bà 4 chuyện”… hơi nào chú em nghe chi cho mệt ! Cũng là chuyện ông nầy với bà kia phải không… hihihi…


- Không ! Chuyện khác! Chuyện trực nghe tiếng động lạ!


- Trộm à ? Trường có hệ thống rào quá tốt, anh trực đêm nhiều lần có nghe gì đâu nào?


- Mấy bả kể thường nghe trong kỳ nghỉ hè mà thôi, nghe tiếng dây xích kéo “rổn rổn” trên lầu, không bà nào dám trực đêm nữa mà xin trực ngày thôi.


- Hìhì… Tin “vịt”! Mấy bà làm bộ như vậy để tối ở nhà trực với chồng con vui hơn thì có!


- Em nói thiệt mà! Chính tai em cũng nghe!


- Trời đất ơi! Chú mày to như voi mà lá gan bằng con kiến! Chuyện này mà đồn lan ra ngoài Phòng thì cả thị xã họ cười thúi đầu a! Tối mai tới phiên anh trực, chú mày không bận rộn thì vào trường chỉ cho ra con ma để anh nấu canh chua ….hihihi …


Tuy tôi nói thế, nhưng tôi vẫn hồi hộp, nếu gặp trộm mình cần có vũ khí trong tay, dĩ nhiên để chỉ hù dọa, tôi chợt nhớ đến con dao….! Trời ơi …. Để bề lưỡi chém một cái chắc phải đứt lìa… thôi thì trở bề sóng cho nó đau mà thôi.


Chợt nhớ lại, hình như ngày trước khi xây trường này có một người thợ hồ trẻ té chết, lớp tôi cũng có một số bạn bỏ học đi làm thợ hồ sau khi rớt tú tài, tôi không nhớ mặt hết là bạn nào vì cũng đã gần 10 năm rồi. Chuyện ở trường cũ bị ném đá, bắp và vỏ hột vịt trong đêm trực tôi chưa giải mã được nay nghe thêm chuyện này cũng có nhiều nghi hoặc.


Chiều hôm sau tôi lấy một con dao phay cũ đem mài sáng giới bỏ vào cặp xách. Má tôi trông thấy liền biến sắc hỏi ngay:


- Con làm gì thấy ớn vậy?


- Mài dao dạy vợ, giết chó khuyên chồng!


- Đừng có xạo sự, nói thiệt cho má biết!


- Con yếm ma!


- Ma nào?


- Nghe nói ở trường có ma ….


Má tôi tịch thu ngay con dao, bà nói:
- Đừng đặt chuyện! Định chém lộn phải không? Ở tù nghe con! Nhà mình từ trước nay đâu có ai hung dữ như vậy, nếu có ma thì cả phường nầy biết lâu rồi đâu phải ngày hôm nay con mới nói!


……….


Mất vũ khí, tôi lén lấy một khúc củi ở bếp bỏ vào cặp trước khi đi trực.


Tối hôm đó, tôi nhận chìa khoá trực. Tôi kiểm tra xong hết tất cả các tầng và các phòng, tôi khoá bên ngoài cửa sắt cầu thang và ngồi tại văn phòng cạnh giếng trời ngắm sao và chờ ông bạn đến pha café uống trà cho vui.


...........


Đêm đó, cả hai chúng tôi hàn huyên đến nữa đêm, cả thị xã đều yên tịnh, anh chàng nầy có đem theo dĩa thịt nguội và 01 xị sương sương. Tôi nói:


- Trời ơi, sao chú em bày chi vậy? Thiên hạ họ biết phê bình gắt gao đó!


- Chỉ có hai anh em mình chớ ai, lai rai thôi, ngày mai em về quê hai tuần nữa mới lên.


- Cưới vợ à ? Sao không báo cáo cho nhà trường biết ?


- Hihihi… chỉ làm lễ nói thôi hà, sẽ cho biết sau, em chờ tin của anh chừng nào có chị Sáu đó! Em qua mặt trước anh nghen hihihi…


- Đúng vậy, còn lâu lắm chú em ơi…. hihihi…. Bị từ hôn hai chập rồi, tại nhà anh khó tánh quá, chẳng có cô nào thèm ưng, chắc phải tu tu xị, tu hai xị, tu ba xị rồi ta bà ha mới được…. hahaha….


Chuyện vãn hồi lâu cả hai tìm nơi ngủ, anh chàng nầy nằm trên một cái bàn trong văn phòng phải co giò vì anh ta quá to lớn giò dài, còn tôi nghe nực nội nên kê bàn bên ngoài cạnh vách và giếng trời cho mát. Tôi lấy chiếc cặp xách làm gối đầu bên trong có khúc củi nghe rất cộm nhưng cũng tạm được .


Tôi để ý nghe trên lầu có động tịnh gì không, chẳng có tiếng xiềng xích kéo lôi gì cả, tôi rất yên tâm nhưng nhớ đến chuyện vợ con làm tôi không ngủ được.


Lúc 01 giờ khuya…tôi chợt nghe có tiếng miểng chai đổ “lổn xổn” kéo dài khoảng 2 phút. Tôi ngồi dậy, anh bạn trong văn phòng cũng thế, anh ta nói nhỏ:


- Anh Sáu có nghe gì không ?


Tôi nói láo để trấn an:


- Có gì đâu ! Mấy nhà bán ve chai kế trường chuẩn bị cân hàng đi giao cho mối các lò nấu lại.


- Nhưng gần đây đâu có nhà nào buôn bán ve chai đâu?


- Chú yên tâm đi, anh là dân ở đây lâu đời rành quá rồi, hàng trữ trước kia còn lại.


- Nếu không phải thì không chừng chuột phá phòng thí nghiệm bể hết các bình cầu ống nghiệm của anh đang quản lý đó!


- Mình lên lầu xem thử.


Tôi mở khoá và mở đèn cầu thang, tôi nói:


- Chú bự con thì lên trước đi! Nhìn tướng của chú là “chuột” chết khiếp, mình bắt ngâm giấm hihihi…


Anh ta vẫn sợ:


- Anh lên trước đi, em đi theo sau.


- Trời ơi! Bự con như thằng Mỹ mà sợ ma, sợ chuột!


Tôi tức tốc lên trước, anh ta không dám cách xa tôi nên đi nối đuôi theo sau, thật là tức cười…! Hành lang và các phòng an toàn không ai cả, đến phòng thí nghiệm, tường cao 2 m, phía trên là lưới mắt cáo, cao như anh ta cũng không tài nào nhón chân lên để thấy được, tôi nói:


- Chú cõng anh lên để xem !


Hihihi… Đây là lần đầu tiên tôi cao hơn 1,80m! Ánh sáng đèn đường sáng choang chiếu vào phòng thiết bị thí nghiệm, tôi đã nhìn rõ các giá đỡ và dụng cụ còn nguyên, tất cả đều an toàn vô sự.


Tôi bảo anh ta ngồi để tôi xuống, cả hai cùng xuống lầu và tôi khoá ngoài cầu thang trở về chỗ trực. Tôi trấn an anh ta:


- Chẳng có ma cỏ gì đâu, chú em ngủ đi, mai 5 giờ sáng ra bến xe đi chuyến nhứt cho sớm.


To con lực lưỡng như anh chàng thể dục này mà uống yếu quá … anh ta ngáy như sấm…. tôi không ngủ được vì nghe giống như là một nhà máy cưa cây…..


Mười lăm phút sau, hiện tượng lại tái hiện xãy ra, tôi đã biết trước từ trước nay không có nhà nào gần đây buôn bán ve chai cả, tôi nói láo để trấn an anh chàng trẻ nầy. Mười lăm phút sau lại tái hiện lần thứ ba, tôi đã nghe rờn rợn tóc gáy…. Tôi cố gắng chờ lần thứ tư….


Tôi nghe tiếng đi “thình thịch” từ trên lầu xuống, tôi đã thấy một bóng người ở trần mặt quần short, hình dáng trung bình hơi quen quen và đi khập khểnh cà nhắc từ cầu thang đến kế bên tôi nói:


- Trực mà ngủ gì vậy cha nội!


Anh chàng cà nhắc này dùng hai tay ướt nhẹp xô tôi từ mép bìa bàn vào sát vách rồi khập khểnh đi qua sân lộ thiên đang đọng nước và bước về dãy phòng vệ sinh, có tiếng đóng cửa lại một căn nào đó.


Tôi cố gắng nhớ mặt lại và ngẫm nghĩ:


- Ai vậy? Sao mà quen thế?


Thình lình tôi hoảng hốt khi nhớ lại cửa cầu thang đã khoá ngoài (phía bên tôi) tại sao lại có người đi xuống khi hai đứa chúng tôi đã kiểm tra hai ba lần rồi? Nhà trường cũng là đơn vị cơ quan, tôi lại đang giữ trách nhiệm này thì lỗi về ai?


Tôi nhìn thấy ổ khoá vẫn còn nguyên. Thật kinh hoàng! Tôi định gọi anh chàng thể dục, nhưng nhìn vào văn phòng thấy anh ta ngủ ngáy quá ngon, tôi mở cặp rút thanh củi và đi khỏi chỗ nằm. Tay trái tôi bắt ấn vào cung bổn mạng, tay phải cầm thanh củi đi quan sát vũng nước đọng đến dãy nhà vệ sinh thì không thấy…dấu chân! Tinh thần trách nhiệm lên cao hơn sợ ma, tôi quyết định kiểm tra tên trộm này hỏi cho ra lẽ…


Dãy phòng vệ sinh gồm 4 căn lại là một lối cụt trong toà cao ốc, như một nhà tù giữa chợ… không còn đường nào thoát! Tôi nhìn vào 3 căn vệ sinh đầu thì cửa mở bét, căn cuối cùng cửa khép hờ và đang rung rinh… Tôi kinh sợ…


Tôi tung một cú đá “ầm” vào cửa căn phòng vệ sinh cuối cùng, tay ấn, tay củi, tôi sẽ đập ngay nếu tên trộm hay ma phản ứng.


Cửa mở bét và bên trong không có một bóng người…Hắn ở đâu?


Tôi quay lại giếng trời, nhìn vào văn phòng thấy anh chàng thể dục vẫn còn ngủ ngon đến 5 giờ sáng tôi kêu mới thức giấc…


Tôi trở lại chỗ nằm và thức đến sáng, lúc nào nhớ đến cũng tự hỏi: “Đó là người hay ma?”.Việc này tôi vẫn giữ kín đến nay mới viết….


**********************

Phiên trực trường

Rating:
Category:Other


Hôm nay tôi viết những dòng này mà trong lòng vẫn còn phân vân, có phải là sự thật hay không ? Nếu là giấc mơ thì thường thường hay tái hiện lại trong chiêm bao mộng mị, còn việc tôi gặp phải là chỉ một lần trong mỗi trường hợp.


Trong dịp hè 1978, việc trực trường là nhiệm vụ của mỗi giáo viên chỉ trừ khi đau ốm và thai sản được miễn, trong sự phân công trực đêm là ưu tiên cho nam và dĩ nhiên tôi phải nhận nhiệm vụ trực khi đến ca của mình. Ca trực tôi gồm hai nam, nhưng anh này là bạn chí thân lại có vợ đang sanh và còn bị ốm, anh ta nhờ tôi trực thay và tôi sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện!


Buổi chiều mùa hè hôm ấy một cơn mưa đã đổ xuống đến chập tối mới ngưng là cũng đến lúc tôi nhận ca trực đêm từ tổ trước bàn giao lại.


Không có gì buồn hơn là phải trực một mình, tôi đã chuẩn bị vài quyển sách để đọc trước khi ngủ , tôi đọc đến 9 giờ tối là điện đã cúp, dưới ánh sáng đèn dầu tôi không quen đọc được nên xếp sách lại và ra sân hóng mát …..


Vừa đi dạo vừa nghĩ lại chuyện cũ cảm thấy buồn cười…., các cô giáo về chung trường đã lập gia đình và chuyển trường rồi! Mình là một kẻ bất tài vô tướng, mình còn tệ hơn anh bạn thân của mình, mình là một gã câm biết yêu, nhưng những dịp may như thế mà không biết giữ gìn mà lại để những ước mơ và kỷ niệm ấy chìm đắm vào thời gian….


Đã hơn nửa đêm, tôi vặn tim đèn nhỏ lại và bắt đầu chợp mắt trông mau đến sáng để bàn giao ca trực tiếp. Không tài nào ngủ được, thình lình một tiếng “ầm!” một viên sỏi rơi trên nóc tole của trường … tôi ngồi dậy và cầm đèn pile ra ngoài sân rọi các phía….


Không một bóng người!


Trường nằm giữa một cánh đồng to và đã được san bằng dùng làm khu vực lao động sản xuất. Hôm nay khoai mì chưa lên nên tôi rọi đèn quan sát được khu vực rộng lớn. Nếu học trò có phá phách thì với cự ly xa như thế này thì không thể nào dùng giàn thun bắn xa được như vậy .


Hôm nay trăng sáng, tôi quan sát trong gần một tiếng đồng hồ thấy vẫn yên tịnh và hàng tràm ngòai sân không có bóng nào người ẩn núp cả, tôi vào phòng và chuẩn bị đóng cửa lại thì một tiếng “ầm” thứ nhì trên nóc nhà và rơi “phịch” xuống sân đất. tôi tức giận cầm thanh thước bảng chạy ngay ra sân quát lên:


-Ai ? Đứng lại!


Cảnh vật vẫn im lặng và vắng teo!


Tôi rút đèn pile trong túi chiếu lên sân đất thì thấy một trái bắp đã lột vỏ phân nữa và có dấu… răng mới cạp !


Tôi đã bắt đầu kinh hãi…. Không lẽ bạn mình nhát mình? Không lẽ học trò dám nhát thầy ? Trộm cướp nào nhát người trực ? Nhà trường chỉ có bàn ghế và sách giáo khoa chớ có tiền bạc gì đâu mà trộm cướp? Mình là một thầy giáo nghèo của cải chỉ có chiếc xe đạp củ mèm xấu hơn của học trò có gì mà hù dọa ?


Tôi đứng trên hành lang rọi đèn xung quanh và trước và sau dãy lớp, kể cả rọi trên nóc tole, trời mưa chiều trơn trợt như thế này làm gì có ai leo núp, nếu có thì dù là tiếng động nhẹ cũng không làm sao tránh được người trực quan sát!


Tôi giả bộ và lên tiếng thách thức:


- Chọc phá ông là lỗi to lắm đấy, bây không biết lễ độ phải quấy thế nào cả. Ông tuy nghèo nhưng ông lớn hơn cha mẹ của bây và nhỏ hơn tổng thống đó! Biết lỗi thì đem đồ đến nhậu ta sẽ tha thứ bỏ qua!


Đã gần 02 giờ sáng, quá mệt mỏi, tôi gài cửa văn phòng và mở đèn dầu sáng lên, tôi quyết định ngủ cho xong, ma cỏ gì mặc kệ.! Lại một tiếng “bộp” ngoài cửa văn phòng. Tôi kinh hãi và không ngủ được. Suốt đêm tôi nín thinh và chờ sáng. Có tiếng chân người chạy chung quanh sân đất của trường, tôi là vua hay đi nhát ma thiên hạ mà giờ lại bị ma nhát là chuyện kỳ lạ, hay là ca trực đông người thì ma quỷ không dám léo hánh đến?


Bình minh…..


Đã 05 giờ 30 sáng! Tiếng gà gáy xa xa …. Tôi mở cửa văn phòng quan sát thật kỹ…. Tôi thật là hãi hùng khi thấy một bao giấy nilon bên trong là vỏ hột vịt lộn và rau răm đã khô héo trước cửa văn phòng. Tôi bước ra ngoài, sân trường toàn là cát chỉ có dấu giày của tôi ra hàng tràm rồi trở về phòng mà nhưng không thấy dấu chân của người hay của chó chạy vòng quanh sân cát! Quả bắp rơi hồi khuya đã biến mất chỉ để lại một dấu vết rơi trên sân! Tôi giữ kín chuyện này và thật bất ngờ tuần sau tôi nhận một quyết định của phòng chuyển tôi về gần nhà .


……………………………………


Tôi cầm Quyết định Điều động đến phòng Tổ chức xin được ở lại trường cũ, những người khác khi về thị xã là họ rất vui vì về đấy là sự mong muốn của họ, còn tôi xin ở lại là điều kỳ lạ, ông Trưởng phòng nói:


- Đây là lịnh! Ông phải chấp hành cấp trên, hơn nữa đã được chánh quyền “Cách mạng” đã tin tưởng đề bạt làm BGH, giao nhiệm vụ và ông phải thi hành ngay!


Nghe đến từ “Cách mạng” làm “thằng nhỏ” rét quá không dám nói gì thêm đành riu ríu cầm lại Quyết định đi về trường mới !


Thực tình trong thâm tâm tôi thì ngôi trường cũ đầy những kỷ niệm đầu tiên của nghề dạy học, tôi không muốn rời xa những hàng cây bóng mát bên đường và con suối cạnh lô cao su mà tôi thường dừng lại để rửa xe đạp đầy đất đỏ, tôi có ý tưởng nếu sau nầy có qua đời thì xin được chôn cất tại một nghĩa trang rất đẹp gần trường…..



Về trường mới dần dần cũng vui và quen được người mới. Ngôi trường này là một toà cao ốc 3 tầng, không có sân thượng nhưng có khoảng trống lộ thiên (giếng trời) để lấy ánh sáng thông khí. Trường có khoảng sân rộng để các học sinh tập thể dục và đánh bóng chuyền, có một hệ thống tường rào vừa cao vừa kiên cố để bóng không thể rơi sang hàng xóm và phòng trộm đạo.


Trường có một giáo viên thể dục, anh này nhỏ tuổi hơn tôi nhưng thể hình thì khỏi chê…! Chỉ tiếc có chiếc mũi tẹt là Việt Nam còn lại thì chẳng khác nào một tên ngoại quốc lực lưỡng râu ria tóc tai cao nhòng 1,80 mét! Anh ta nhà ở miền Tây và trọ gần trường. Nhờ thế đêm nào chúng tôi cũng đi uống café nói chuyện phào… Anh ta tâm sự:


- Anh Sáu ! Anh về trường được một năm rồi, anh có nghe các giáo viên trực nói nhỏ với nhau không ?


- Các bà à? Ôi thôi…. ông bà xưa đã nói “3 bà 4 chuyện”… hơi nào chú em nghe chi cho mệt ! Cũng là chuyện ông nầy với bà kia phải không… hihihi…


- Không ! Chuyện khác! Chuyện trực nghe tiếng động lạ!


- Trộm à ? Trường có hệ thống rào quá tốt, anh trực đêm nhiều lần có nghe gì đâu nào?


- Mấy bả kể thường nghe trong kỳ nghỉ hè mà thôi, nghe tiếng dây xích kéo “rổn rổn” trên lầu, không bà nào dám trực đêm nữa mà xin trực ngày thôi.


- Hìhì… Tin “vịt”! Mấy bà làm bộ như vậy để tối ở nhà trực với chồng con vui hơn thì có!


- Em nói thiệt mà! Chính tai em cũng nghe!


- Trời đất ơi! Chú mày to như voi mà lá gan bằng con kiến! Chuyện này mà đồn lan ra ngoài Phòng thì cả thị xã họ cười thúi đầu a! Tối mai tới phiên anh trực, chú mày không bận rộn thì vào trường chỉ cho ra con ma để anh nấu canh chua ….hihihi …


Tuy tôi nói thế, nhưng tôi vẫn hồi hộp, nếu gặp trộm mình cần có vũ khí trong tay, dĩ nhiên để chỉ hù dọa, tôi chợt nhớ đến con dao….! Trời ơi …. Để bề lưỡi chém một cái chắc phải đứt lìa… thôi thì trở bề sóng cho nó đau mà thôi.


Chợt nhớ lại, hình như ngày trước khi xây trường này có một người thợ hồ trẻ té chết, lớp tôi cũng có một số bạn bỏ học đi làm thợ hồ sau khi rớt tú tài, tôi không nhớ mặt hết là bạn nào vì cũng đã gần 10 năm rồi. Chuyện ở trường cũ bị ném đá, bắp và vỏ hột vịt trong đêm trực tôi chưa giải mã được nay nghe thêm chuyện này cũng có nhiều nghi hoặc.


Chiều hôm sau tôi lấy một con dao phay cũ đem mài sáng giới bỏ vào cặp xách. Má tôi trông thấy liền biến sắc hỏi ngay:


- Con làm gì thấy ớn vậy?


- Mài dao dạy vợ, giết chó khuyên chồng!


- Đừng có xạo sự, nói thiệt cho má biết!


- Con yếm ma!


- Ma nào?


- Nghe nói ở trường có ma ….


Má tôi tịch thu ngay con dao, bà nói:
- Đừng đặt chuyện! Định chém lộn phải không? Ở tù nghe con! Nhà mình từ trước nay đâu có ai hung dữ như vậy, nếu có ma thì cả phường nầy biết lâu rồi đâu phải ngày hôm nay con mới nói!


……….


Mất vũ khí, tôi lén lấy một khúc củi ở bếp bỏ vào cặp trước khi đi trực.


Tối hôm đó, tôi nhận chìa khoá trực. Tôi kiểm tra xong hết tất cả các tầng và các phòng, tôi khoá bên ngoài cửa sắt cầu thang và ngồi tại văn phòng cạnh giếng trời ngắm sao và chờ ông bạn đến pha café uống trà cho vui.


...........


Đêm đó, cả hai chúng tôi hàn huyên đến nữa đêm, cả thị xã đều yên tịnh, anh chàng nầy có đem theo dĩa thịt nguội và 01 xị sương sương. Tôi nói:


- Trời ơi, sao chú em bày chi vậy? Thiên hạ họ biết phê bình gắt gao đó!


- Chỉ có hai anh em mình chớ ai, lai rai thôi, ngày mai em về quê hai tuần nữa mới lên.


- Cưới vợ à ? Sao không báo cáo cho nhà trường biết ?


- Hihihi… chỉ làm lễ nói thôi hà, sẽ cho biết sau, em chờ tin của anh chừng nào có chị Sáu đó! Em qua mặt trước anh nghen hihihi…


- Đúng vậy, còn lâu lắm chú em ơi…. hihihi…. Bị từ hôn hai chập rồi, tại nhà anh khó tánh quá, chẳng có cô nào thèm ưng, chắc phải tu tu xị, tu hai xị, tu ba xị rồi ta bà ha mới được…. hahaha….


Chuyện vãn hồi lâu cả hai tìm nơi ngủ, anh chàng nầy nằm trên một cái bàn trong văn phòng phải co giò vì anh ta quá to lớn giò dài, còn tôi nghe nực nội nên kê bàn bên ngoài cạnh vách và giếng trời cho mát. Tôi lấy chiếc cặp xách làm gối đầu bên trong có khúc củi nghe rất cộm nhưng cũng tạm được .


Tôi để ý nghe trên lầu có động tịnh gì không, chẳng có tiếng xiềng xích kéo lôi gì cả, tôi rất yên tâm nhưng nhớ đến chuyện vợ con làm tôi không ngủ được.


Lúc 01 giờ khuya…tôi chợt nghe có tiếng miểng chai đổ “lổn xổn” kéo dài khoảng 2 phút. Tôi ngồi dậy, anh bạn trong văn phòng cũng thế, anh ta nói nhỏ:


- Anh Sáu có nghe gì không ?


Tôi nói láo để trấn an:


- Có gì đâu ! Mấy nhà bán ve chai kế trường chuẩn bị cân hàng đi giao cho mối các lò nấu lại.


- Nhưng gần đây đâu có nhà nào buôn bán ve chai đâu?


- Chú yên tâm đi, anh là dân ở đây lâu đời rành quá rồi, hàng trữ trước kia còn lại.


- Nếu không phải thì không chừng chuột phá phòng thí nghiệm bể hết các bình cầu ống nghiệm của anh đang quản lý đó!


- Mình lên lầu xem thử.


Tôi mở khoá và mở đèn cầu thang, tôi nói:


- Chú bự con thì lên trước đi! Nhìn tướng của chú là “chuột” chết khiếp, mình bắt ngâm giấm hihihi…


Anh ta vẫn sợ:


- Anh lên trước đi, em đi theo sau.


- Trời ơi! Bự con như thằng Mỹ mà sợ ma, sợ chuột!


Tôi tức tốc lên trước, anh ta không dám cách xa tôi nên đi nối đuôi theo sau, thật là tức cười…! Hành lang và các phòng an toàn không ai cả, đến phòng thí nghiệm, tường cao 2 m, phía trên là lưới mắt cáo, cao như anh ta cũng không tài nào nhón chân lên để thấy được, tôi nói:


- Chú cõng anh lên để xem !


Hihihi… Đây là lần đầu tiên tôi cao hơn 1,80m! Ánh sáng đèn đường sáng choang chiếu vào phòng thiết bị thí nghiệm, tôi đã nhìn rõ các giá đỡ và dụng cụ còn nguyên, tất cả đều an toàn vô sự.


Tôi bảo anh ta ngồi để tôi xuống, cả hai cùng xuống lầu và tôi khoá ngoài cầu thang trở về chỗ trực. Tôi trấn an anh ta:


- Chẳng có ma cỏ gì đâu, chú em ngủ đi, mai 5 giờ sáng ra bến xe đi chuyến nhứt cho sớm.


To con lực lưỡng như anh chàng thể dục này mà uống yếu quá … anh ta ngáy như sấm…. tôi không ngủ được vì nghe giống như là một nhà máy cưa cây…..


Mười lăm phút sau, hiện tượng lại tái hiện xãy ra, tôi đã biết trước từ trước nay không có nhà nào gần đây buôn bán ve chai cả, tôi nói láo để trấn an anh chàng trẻ nầy. Mười lăm phút sau lại tái hiện lần thứ ba, tôi đã nghe rờn rợn tóc gáy…. Tôi cố gắng chờ lần thứ tư….


Tôi nghe tiếng đi “thình thịch” từ trên lầu xuống, tôi đã thấy một bóng người ở trần mặt quần short, hình dáng trung bình hơi quen quen và đi khập khểnh cà nhắc từ cầu thang đến kế bên tôi nói:


- Trực mà ngủ gì vậy cha nội!


Anh chàng cà nhắc này dùng hai tay ướt nhẹp xô tôi từ mép bìa bàn vào sát vách rồi khập khểnh đi qua sân lộ thiên đang đọng nước và bước về dãy phòng vệ sinh, có tiếng đóng cửa lại một căn nào đó.


Tôi cố gắng nhớ mặt lại và ngẫm nghĩ:


- Ai vậy? Sao mà quen thế?


Thình lình tôi hoảng hốt khi nhớ lại cửa cầu thang đã khoá ngoài (phía bên tôi) tại sao lại có người đi xuống khi hai đứa chúng tôi đã kiểm tra hai ba lần rồi? Nhà trường cũng là đơn vị cơ quan, tôi lại đang giữ trách nhiệm này thì lỗi về ai?


Tôi nhìn thấy ổ khoá vẫn còn nguyên. Thật kinh hoàng! Tôi định gọi anh chàng thể dục, nhưng nhìn vào văn phòng thấy anh ta ngủ ngáy quá ngon, tôi mở cặp rút thanh củi và đi khỏi chỗ nằm. Tay trái tôi bắt ấn vào cung bổn mạng, tay phải cầm thanh củi đi quan sát vũng nước đọng đến dãy nhà vệ sinh thì không thấy…dấu chân! Tinh thần trách nhiệm lên cao hơn sợ ma, tôi quyết định kiểm tra tên trộm này hỏi cho ra lẽ…


Dãy phòng vệ sinh gồm 4 căn lại là một lối cụt trong toà cao ốc, như một nhà tù giữa chợ… không còn đường nào thoát! Tôi nhìn vào 3 căn vệ sinh đầu thì cửa mở bét, căn cuối cùng cửa khép hờ và đang rung rinh… Tôi kinh sợ…


Tôi tung một cú đá “ầm” vào cửa căn phòng vệ sinh cuối cùng, tay ấn, tay củi, tôi sẽ đập ngay nếu tên trộm hay ma phản ứng.


Cửa mở bét và bên trong không có một bóng người…Hắn ở đâu?


Tôi quay lại giếng trời, nhìn vào văn phòng thấy anh chàng thể dục vẫn còn ngủ ngon đến 5 giờ sáng tôi kêu mới thức giấc…


Tôi trở lại chỗ nằm và thức đến sáng, lúc nào nhớ đến cũng tự hỏi: “Đó là người hay ma?”.Việc này tôi vẫn giữ kín đến nay mới viết….


**********************

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Sinh nhật Phan Trần

 

Kính thưa các bạn bè thực và ảo bloggers xa gần !

Hôm nay ngày 15-12 theo tiếng nước Lèo gọi là "rằm tháng chạp Tây" (hiiii....) mình mừng sinh nhật “thật”…

 

(Quà tặng mừng Sinh nhật của Hoàng Lan)

 

 

Xin mời các bạn đình bộ... an toạ tại thảo am của Phantran dùng ít món đạm bạc chung vui do chính Phantran nhờ @Phượng Tím giúp làm chở từ Dĩ An (Bình Dương) qua còn nóng hổi….

PhotobucketPhotobucket
<Photobucket  Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Chúng ta vừa nhâm nhi vừa xem clip cũ của @ Nguyenbuu ở Bảo Lộc tặng. Xin cám ơn nhị vị hiền muội @Phuongtim và @Nguyenbuu giúp đở hoàn thành món ăn chay mặn và clip ảnh. Thân mến nhiều.

TỰ  TRÀO    

Sáu mươi vội đến đấy rồi sao?  

Mới đấy tàn nhanh được những nào?

Giấc bướm chưa tan cười muốn khóc

Nồi kê đã khét nhột nên đau

Trắng tay chả ngán quân gian tặc

Trọc tóc không lo lũ chấu cào

Sinh bất phùng thời nên giũ sạch

Sáu mươi vội đến đấy rồi sao?

****************

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Của hồi môn

Rating:
Category:Other


CỦA HỒI MÔN


Bữa nhậu đã tan, Hùng đứng dậy và ra khỏi quán cốc, trời đã tắt nắng từ lâu, chân trời tây đã lấp loé chòm sao Xử Nữ … thì ra đã vào tháng chín! Số tiền dành dụm đã gần hết, chàng thở dài ngao ngán …Tình đã đi xa, số tiền dự định làm lễ cưới đã tiêu tan theo men rượu quên sầu nay sắp cạn, cảnh cơ cực sẽ đến nay mai  gần kề….


Về nhà ư ? Một bà mẹ già khó tính mắng chửi suốt ngày đêm khi thấy mặt chàng về việc hư đốn khiến Hùng chẳng muốn trở về nhà, hôm nay đành làm một đứa con bất hiếu chăng ?


Tiền ở đâu ra khi chẳng còn ai dám mướn một thanh niên gần như thân tàn ma dại? Nghĩ đến cái chết nhưng chàng cũng không nỡ để một mẹ già cô đơn không còn ai nương tựa lúc xế bóng tàn canh. Hùng chợt khóc nức nở như một đứa bé lạc mẹ ngồi bên vệ đường vắng vẻ …..


Thỉnh thoảng có người đi qua đường, nhìn thấy Hùng họ tỏ vẻ khinh bỉ chê cười, mặc kệ họ, Hùng vẫn úp mặt vào tay khóc. Trong số bộ hành cũng có một người thương hại liền hỏi:


- Anh ơi! Có việc gì cần giúp chăng?


Hùng nhìn lên thì ra là một thanh niên đồng trang lứa với mình, Hùng đáp:


- Dạ… Thú thật với anh tôi muốn chết nhưng chưa thể vì còn mẹ già!


- Ôi … có gì phải buồn, mình còn trẻ thì thiếu gì cơ hội để lo việc lâu dài, hình như anh vừa trong quán cốc đàng kia mới ra thì phải ?


- Dạ…. tôi có uống một ít nhưng nhớ lại lời mẹ cấm, tôi cảm thấy hối hận!


- Ồ… anh cũng là đứa con có hiếu đấy, tôi ước gì có được một người mẹ như anh, mẹ tôi đã mất từ khi tôi được 10 tuổi, à mà nhà anh ở đâu, tôi đưa về cho.


- Cám ơn anh, nhà tôi ở cuối ấp nầy gần bờ sông, tôi tự đi một mình còn được mà!


-Trời chưa khuya, anh đi chơi với tôi một đoạn hai đứa vừa đi vừa nói chuyện để tỉnh táo và giải buồn nhé. Tôi tên là Duy, còn anh tên gì?


- Tôi tên Hùng!


Hùng đứng dậy và theo Duy, cả hai vừa đi vừa chuyện trò. Cả hai cùng đi bộ khoảng vài trăm mét liền rẽ trái vào xóm, nhìn từ xa một ngôi nhà gạch đã thắp đèn ẩn hiện mờ mờ sau chòm cây, Duy nói:


- Nhà của mình đó, mời anh vào chơi cho biết, lát nữa về nhà cũng gần!


Vì mới quen nên Hùng cũng cảm thấy ngại nói:


- Đến đây cũng được rồi, mai mốt Hùng ghé thăm bạn!


Duy có vẻ buồn:


- Tiếc quá, ngày mai nhà mình dời đi rồi, nơi ở mới xa lắm, không còn dịp nào nữa đâu!


Thình lình có tiếng một cụ già bên trong gọi:


- Duy à! Có bạn ghé thăm phải không? Cháu mời khách vào cho vui, nhà đang thiếu tay ngồi “chếnh”!


Nghe đến ngồi chếnh, cơn ghiền nổi lên, Hùng nói với Duy:


-Được! Mình vào cho vui thôi nhé! Mình cũng đã hết tiền rồi!


Bước vào nhà Hùng đã thấy một cảnh vui hiện ra trước mắt: một cụ bà và một người đàn ông khoảng hơn 50, nét mặt cả hai đều phúc hậu hiền từ đang nhìn Hùng tươi cười, Hùng nói:


- Chaú chào bà, cháu chào bác!


Duy nói:


- Thưa nội, thưa ba, con mới quen anh Hùng trên đường về, thấy ảnh buồn nên nói chuyện cho vui, sẵn đường ghé thăm nhà!


Bà cụ cười nói:


- Hiii, thanh niên mà buồn gì cho mệt, chắc bị người yêu cắm sừng phải không, để bà giới thiệu con Nương cháu của bà, là em của thằng Duy, nó đang đi du học, để bà nhắn tin nó rồi nếu ưng ý hai đứa sẽ tiến đến sau, mà cháu họ gì ?


- Thưa cháu họ Lý


- Nhà nầy họ Lê, thật cũng tốt, giống ý nhau vì cùng có chữ “mộc” …hiii…


Ba của Duy nói theo:


- Hôm nay vui vẻ, cháu ngồi chơi chút nữa về!


Duy đem trà rót vào tách mời:


- Anh Hùng dùng trà nầy sẽ tỉnh giải rượu tốt lắm, trà nầy do nhà chế biến đó!


Hùng cám ơn và cầm tách uống thử từng ngụm nhỏ… thật là tuyệt, như lời giới thiệu của Duy, Hùng nghe vừa thơm vừa mát, Hùng cảm thấy khoẻ cả người.


Bà cụ rút trong túi ra bộ tứ sắc vùa trên bàn sắp xếp lại gọn trong tay, Duy và người cha cũng ngồi vào bàn thành bộ tứ, ông thò tay vào túi rút ra một xấp tiền Việt và đô la đưa cho Hùng nói:


-Bác biết là cháu không có tiền, bác tặng cháu dùng để chơi bài, nếu thắng là của cháu, nếu thua thì coi như trả lại bác chẳng có sao đâu, cháu đừng ngại!


Duy nói:


- Anh Hùng nhận đi, nếu thắng lớn thì trả vốn coi như sính lễ…. Hiiii…


Hùng miễn cưỡng (?) nhận số tiền! Bà cụ vừa chia bài vừa nói:


- Nhà hai đàng gần nhau nên đưa rước dâu hai họ khỏi thuê xe, mình đi bộ che dù quay phim cảnh rất đẹp! Em gái thằng Duy chọn lựa đã lâu nhưng chỗ nầy chắc là vừa ý!


Hùng đỏ mặt:


- Thưa …. Cháu không dám cả gan đâu, cháu phải thưa lại mẹ để biết !


- Ồ…. Giờ này mà còn được thanh niên hiếu thảo như cháu quả là hiếm có, thật quý hoá thay, tụi trẻ đời nay gần như hỏng bét!


Cả 4 người cùng xoè bài, sắp xếp, ra quân :


Bà cụ cười, thảy ra quân bài và nói:


- Hì…. Cháu Hùng buồn lòng như vết thương đau xát muối nghe …. “Rác” chín chiều quá nè!


Ba của Duy nói:


- Cây muốn tươi tốt phải cần rễ, rể thật là phương phi tuấn tú ai cũng khen “anh Hùng” tốt tướng! Oằn bốn nè! Tám “lịnh”


Duy cũng phụ hoạ:


- Học tới chốn tới nơi mà tình duyên công danh trắc trở, cảnh nhà nghèo tạm thời trữ muối đầy “khạp” nè! Ba “lịnh”


Hùng chửa thẹn:


- Chuyện cháu có khác, đón rác của bà, đổi giận làm vui, giờ cháu xin “khui”… bốn “lịnh”. Tới!


Cả ba người : bà cụ, Duy và người cha khen:


- Hay lắm, nếu ở Huế còn vua thì cháu Hùng đi thi thế nào cũng đổ, bổ làm nhất phẩm triều đường… hiiii….



Cứ thế nguyên cuộc ngồi chếnh, Hùng “tới” liên tục, không bị “hố”, mỗi bàn từ 17 đến 40 lịnh” … Tàn cuộc, tính tổng tiền thu được vừa Việt vừa đô la trị giá thắng lợi hơn tám tỷ đồng !


Hùng nói:


- Thưa bà, thưa bác, cháu chơi bài chủ yếu vui thôi, giờ cháu xin trả lại hết cho nhà, cháu xin phép được về !


- Chưa được, cháu Hùng xem mắt vợ trước đi, phần tiền bạc đó tặng hết cho cháu để lo tương lai!


- Thưa còn bạn Duy nữa, cháu không nhận đâu!


- Đây là lịnh, cháu không được cải, thằng Duy đã có phần riêng ! Giờ khuya rồi, Duy đem món tráng miệng lên uống trà rồi nghỉ!


Duy đem một dĩa dưa gang với đường thốt nốt lên bàn, cả bàn cùng ăn, uống trà xong Hùng xin cáo từ lần nữa để dịp khác, ba của Duy nói:


- Nhà cũng gần bên, thôi thì cháu lên ván nằm với Duy sáng mai về!


Hùng ngồi lâu cũng nghe tê buốt chân nên cũng nghe lời. Nhà tắt đèn chỉ chừa một ngọn đèn chong để trên bàn, bà cụ nói:


- Ba thằng Duy ra gọi con Nương vào!


Ba của Duy bước ra cửa gọi:


- Nương đâu, vào nhà ngay!


Hùng cảm thấy cả toàn thân bị tê liệt không còn cử động được, Hùng chỉ nghe tiếng gió ầm ầm xô đẩy cây cối như sắp mưa và tiếng chân thình thịch càng lúc càng gần. Hùng chỉ thấy một bóng đen lờ mờ bước vào, chỉ có đôi hài nhìn rõ đang đi từng bước đến gần chàng.


Duy nói:


- Em hãy ngồi kế bên xem vị hôn phu nầy được không?


Một giọng the thé đáp:


-Tốt lắm, xem nó xinh trai đẹp đực tốt tướng ngon con hơn mấy thằng trước nhiều!


Hùng kinh hoảng khi thấy cả nhà bổng nhiên đổi thái độ cùng cười the thé. Bà cụ nói:


- Đêm nay động phòng luôn, của cải đã chia xong rồi, bắt đầu ngày mai dọn nhà!


Cả ba người bà cụ, Duy và người cha bỏ ra ngoài, Hùng thấy đôi hài thêu bước đến cạnh ván và được để song song cạnh nhau, một tiếng “bịch” như tiếng trái mít rụng bên mình, Hùng chỉ thấy một đống đen lù lù tròn u xoả tóc ngồi kế bên, Hùng định rú lên nhưng chỉ kêu được ú ớ trong họng …


Đống đen từ từ chuyển động quay lại như để nhìn mặt mình, Hùng đã thấy một gương mặt như thiếu nữ trang điểm thật quái gỡ: mặt trắng như vôi, môi đỏ như máu, cặp mắt xanh lè, tóc xoả rối bù, tay chân và chiếc cổ nhỏ như cây trúc, cả thân hình còn lại là một khối tròn u thật lớn đen như mun, thình lình khối đen mặt trắng nầy hả họng nhe hai chiếc răng dài trắng toát và đưa hai tay đè Hùng xé áo chuẩn bị cắn vào cổ, chiếc áo rách nát cổ của Hùng lộ ra một sợi dây chuyền có một biểu tượng nhỏ bằng ngón tay … khối đen nhìn thấy liền thất kinh hét to biến mất! Hùng cũng ngất đi……


Buổi sáng hôm sau, đoàn giải toả thi công ủi toàn bộ khu nghĩa trang, họ đã nhìn thấy Hùng nằm ngủ trên một cái mả đá xanh, chung quanh rải đầy vàng mã hình như của chủ mộ đã hốt cốt và cúng tế từ trước…., họ đánh thức Hùng:


- Nhà cửa đâu không về mà ở đây ngủ vậy cha nội?


Hùng không trả lời, đầu nặng như đá tảng, chàng đi lảo đảo, nhóm thi công cười ha hả :


- Trời đất ơi ! Thằng xỉn chết bờ chết bụi kia kìa ! Ha ha ha …


Hùng dụi mắt nhìn thấy khu mộ bị ủi gần hết, mộ bia bị vỡ nằm lăn lóc trên mặt đất, Hùng kinh hoảng nhìn thấy trên mảnh bia vỡ còn sót có khắc chữ “mộc” liền rú lên và bỏ chạy thật nhanh trong tiếng cười ngạo nghễ của nhóm thi công !......


********************