KHÔNG CÒN CÓ TÔI…..
Nửa đêm….
Tôi thức giấc và nghe trong người khó chịu, tôi ngồi dậy bước xuống cầu thang đến salon ngồi tựa người để thở… Nhưng sao càng lúc càng khó thở … Tôi nhớ lại công việc còn rất nhiều chưa giải quyết hết từ chiều hôm qua nhưng quá mệt mỏi nên tạm dừng để nghỉ ngơi.
Tôi nhắm mắt cố mong dỗ được giấc ngủ, tôi đã cảm thấy nghẹt thở và hai chân lạnh tê buốt chừng như không điều khiển được, hai vai và cánh tay tê nhức, người tôi đã bầm tím đầy khắp cơ thể như mới vừa trải qua một trận đòn, tôi đã thấy quanh người tôi đang toả hào quang đủ màu sắc chiếu lấp lánh … chợt nhớ người ra đi về cõi trên thường bị lạnh từ chân trước tiên, có phải đây là lúc tôi lên đường thì phải (?)…thình lình ngực và cổ tôi tự động phản xạ nấc lên liên tục không thể kiềm chế được …. tôi kêu nhà tôi thức dậy và gọi xe cứu thương …. Tôi vịn vào tường đứng lên và đi lảo đảo đến chiếc xe hồng thập tự đậu trước cổng, nhà tôi và tài xế dìu tôi vào xe và chở ngay đến bệnh viện…..
Tôi đã được đo huyết áp và tâm động đồ, bệnh viện đã gắn ống thở oxy cho tôi và truyền dịch, bác sĩ cho biết huyết áp đang 230mm/Hg trong tình trạng nhồi máu cơ tim cực kỳ nguy hiễm có thể đột tử …., bác sĩ cho tiêm thuốc khẩn cấp …. Tôi vẫn còn nhớ trong phòng cấp cứu rất đông người nhưng đa số đều nhìn tôi im lặng, chỉ có tiếng nói của bác sĩ, thân nhân và tiếng nấc phản xạ của tôi….
Tôi nằm trên xe đẩy băng ca trong trạng thái vẫn còn tỉnh táo, dần dần tôi đã thở được bình thường, y tá tháo ống thở và chuyển tôi lên giường nằm , tôi cố nhắm mắt và chợt nhớ đến lúc vua Salomon tìm được chiếc vòng “tất cả rồi sẽ qua đi…”, tôi mong trời sáng …. tất cả sự việc nầy rồi cũng sẽ qua đi và tôi sẽ về nhà, còn rất nhiều công việc tôi phải làm cho xong trước tết …. thình lình có ai nói bên tai: “Chào …”
Tôi mở mắt nhìn thấy có nhiều người đến vây thăm hình như rất quen mà từ lâu rồi không có dịp gặp, tôi rất mệt chỉ cười và gật đầu chào trả lễ… nhưng ai đến thăm mình vậy? Tôi cố nhớ lại nhưng vẫn không rõ là ai …
Vẫn nghe tiếng nói bên tai:
- Ông đã khoẻ rồi, hãy chuyển qua chỗ khác , giường chật chội quá… sao lại chen vào đây nằm?
Tôi cố trả lời:
- Tôi còn mệt, xin phép cho được nằm cạnh, tôi cũng muốn ra khỏi nơi đây nhưng còn đang truyền dịch treo trên cao và đang thông tiểu chưa có người giúp, xin chờ một lát người nhà vào dìu tôi đi…
- Không được, ông phải đi ngay! Các ống dây này chỉ cần rút ra là xong thôi…
Vừa nghe đến đấy tôi thoáng thấy bóng người đứng lên và nắm giật các ống dẫn ra khỏi người tôi, tôi đau điếng và cất tiếng khẻ rên …. Cô y tá nghe tiếng tôi liền bước đến chỉnh lại đường truyền bị tắt và máu từ trong mạch truyền ngược ra …. Tôi thấy hình như bóng người ấy bước vội ra ngoài phòng cấp cứu …. Tôi cố định thần nhìn kỷ người ấy và các vị khách …. tôi không thể ngồi dậy được, chỉ cố liếc nhìn ra xem… nhưng không thấy ai cả, ngoài hành lang bệnh viện sáng choang và vắng lặng không ai…
Các thủ tục nhập viện đã làm xong, từ từng dưới, nhà tôi lên lầu bước vào phòng ngồi bên cạnh, tôi có hỏi có gặp ai ngoài hành lang không … nhà tôi kinh sợ …. khi nghe tôi kể lại….
Đã 03 giờ sáng…. Tôi đã nhìn thấy một dáng người mặc áo choàng trắng như một vị bác sĩ đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, tôi cố ngồi ngồi dậy nhìn cho rõ nhưng mắt tôi lại bị hoa lên nhìn không được, nhà tôi không cho ngồi đỡ nằm xuống nói rằng bác sĩ bảo phải nằm nghĩ kẽo bị tăng huyết áp trở lại…. tôi nhờ xem có ai ngoài cửa không …. nhà tôi lại thêm kinh sợ và cho biết không có ai ngoài ấy ….
Đến 05 giờ sáng…. tai tôi đã nghe văng vẵng nghe tiếng gà gáy từ xa, chiếc điện thoại di động của tôi để trong giỏ xách quần áo đem theo không cánh mà bay…
Xin các bạn hãy huỷ số máy di động 01203379412 …. vì không còn có tôi kể từ lúc nầy….
****************