HAPPY MOTHER 'S DAY
(Chợ Thủ Dầu Một trong bão Nhâm Thìn 1952)
Em ơi!
Ta được sinh ra trong một ngày trời Nam đầy giông bão, nước đã lên cao ngập gần nửa mái nhà tranh, cả nhà ta bồng bềnh trên chiếc thuyền nan, ta khóc chào đời giữa nổi âu lo của ông bà cha mẹ, anh chị ta trầm trồ bên em bé mới sinh. Chính mẹ ta đã bảo vệ ta giữa cơn thịnh nộ của đất trời, mẹ đã trấn an ta ngủ bằng những câu ru Đường thi, lục bát…
Em ơi!
Ta lớn lên thành một con người ích kỷ tham lam bạc ác, đã không đến với em mà chỉ chạy theo sự tham vọng của bóng sắc với công danh: ta đam mê tiếng nhạc với ánh đèn màu, ta đam mê sự phồn vinh giả tạo, ta đam mê người đẹp với lầu cao, tại quê nhà ta để em đợi quá lâu, chẳng dám hứa gì nhưng cũng là đồng trang lứa!
Em ơi!
Tấm lòng của cha mẹ là biển trời bát ngát, lần đầu tiên ta khóc với đứa con trai, ta chôn con cạnh mộ ngoại mộ cha, ta mới hiểu nước mắt không bao giờ chảy ngược, mẹ buồn không màng ăn uống, em khóc rưng rưng nước mắt cạnh phòng, mẹ nằm đau chúng ta chải tóc rối cho Người, những sợi tóc này ta giữ đến nay, là bảo vật bất ly thân cực quý, nếu một mai ta mất trước, xin em hãy để lọn tóc của mẹ đấp ngực ta, ta là đứa con bất hiếu, để mồ mẹ cha hiu quạnh giữa đồng hoang, còn đâu nữa những bữa cơm đoàn tụ.
Em ơi!
Những đêm buồn mưa rơi trên mái dột, nghe đâu như tiếng khóc của lòng ta, đã bao năm mới thêm được một đứa con, đứa cháu nội mà mẹ chưa bao giờ biết mặt, con đang khóc chờ em ru giấc ngủ, vẫn bài ca lục bát với Đường thi, ta nghe nhưng không cầm lòng nổi, dù chẳng nói năng gì nhưng lệ đã tràn rơi xuống má.....
****************************************************
- PhantranĐấy là một trong những dấu ấn không quên của đời mình!
- MD7461Bài viết buồn quá , đó là tâm sự của anh hở anh .
- Mắt Một MíThầy viết entry này buồn quá Thầy ah. Thời xưa luôn thế Thầy ah, cái thời chiến tranh, khởi nghiệp, luôn có những chông gai, khó khăn......