Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Chó cắn !


CHÓ CẮN !


Cả tuần nay Phantran rất bận rộn vì phải làm việc lu bù…. Chuyện cơ quan, chuyện nhà, chuyện web….. trong đó phải kể chuyện blog là lúc nào cũng quan trọng nhứt bảng! Nhiều khi nhớ lại lúc gặp Phượng Tím có kể:


-Muội với Ánh Nguyệt lúc đầu không biết nick Phantran là ai, chỉ biết là người ở Bình Dương, lúc nào cũng thấy có mặt trên máy tính và ngày nào cũng có bài viết … hai đứa đoán có lẽ Phantran là một nhà báo thì phải! Hiiii…. (lúc còn răng cửa áh!)


Còn riêng Ánh Nguyệt nói:


-Lúc ban đầu vừa add xong, huynh có còm hỏi: “…Ai trông quen quá vậy ? có phải nhà ở …. (chỗ đó)… không? ”. Mà đúng thật, chỗ đó là nhà cũ của muội ở trước kia chớ đâu phải chỗ này!.... Vài chiếc còm và mess sau đó mới rõ ra là hàng xóm thứ thiệt cả, huynh chính là ông thầy giáo (lúc chưa mất dạy) kiêm thợ may, thợ vắt sổ, thợ sửa máy may áh  … Hiiii….


Nói chí tình, cả nhà của Phantran vừa làm nghề giáo vừa làm thợ may cũng được ba đời rồi trời ạ! Khi ba má của Phantran mất xong thì tiếp tục hành nghề ít năm rồi ngưng luôn, đồ nghề vẫn còn và chỉ sử dụng gia đình. Riêng căn phố cũ thì đã về tay những người xa lạ….. Hôm nay Phantran mở đầu câu chuyện quả là dài dòng nhưng có ý là kể lại những câu chuyện kỷ niệm thời niên thiếu tại căn phố này. Viết đến đây ngẫm nghĩ có phải mình tự vạch áo đưa lưng cho người xem hay không hay là một cách bới lông tìm vết, có lẽ Phantran không dám như thế đâu, chỉ nói đến câu chuyện vui đùa từ thuở nhỏ.


Lúc tôi học lớp nhứt trường dòng  … (lớp 5 ngày nay)……


Đường Triệu Ẩu hai bên được trồng me từ thời Pháp. Cây me rất to và đến mùa trái ra thật to và đầy trên các nhánh, chúng tôi thường hay chơi đùa dưới bóng cây này và dĩ nhiên các trái me không sao thoát được khỏi tay bọn trẻ tinh nghịch xóm chợ.


Chúng tôi đã đóng những cây đinh rất to trên thân cây lên tận nhánh gần nhứt…. (Chẹp… chẹp…. viết tới đây mà nước bọt muốn tươm ra rồi!), chúng tôi đợi lúc không thấy cảnh sát thì liền leo lên tha hồ sử dụng…, trái nào đã chín thì ít chua có vị ngọt … chúng tôi gọi là me bột, còn trái trên cao không hái tới lâu ngày khô thành me dốt thì chỉ dùng nấu canh hoặc làm me ngào (chẹp…chẹppp…hiiii…) . Chuyện chỉ có thế mà cũng do kỳ thu họach mỗi đứa nhiều hay ít mà nên chuyện.


Đứa em kế của tôi bị hai anh em hàng xóm vây đánh! Tôi chạy đến đấm đá túi bụi hai tên kia để giải vây cho em mình, Hiiii…. Hai tên đó nhỏ con hơn nên bị đá té xuống đường mương làm trò cười cho tụi con gái…. Đắc thắng, anh em tôi vào nhà. Hai tên kia về nhà (cách vài căn phố) mét với hai chị của chúng – cũng là bạn học chung trường ….- Thừa lúc tôi vừa ra khỏi nhà  cả 4 chị em  xông vào tấn công tôi và hét:


-Bé Sáu! Sao mày dám ăn hiếp em tao! Đồ mất dạy!


-Ai mất dạy? Hai thằng em của bây cũng ăn hiếp em tao, tao đá tụi nó là phải lắm!


-Đổ lẽo lự! Tao đập chết mày luôn!


-Đố bây dám! Tao cho cả bốn đứa bây lọt sình luôn, đừng ỷ đông mà lên mặt!


Cả 4 chị em xông tới, đứa đá, đứa thoi….tôi cũng chống trả không kém, cho đứa chị một đấm, đứa em gái học chung lớp một bạt tai, còn hai tên kia trông thấy em tôi đang xách chiếc thước thợ chạy đến liền bỏ chạy…


Đứa chị tràn qua bên em tôi giựt được cây thước đập vào mặt tôi, tôi né thước bị trúng vào vai, thước gãy đôi và tôi lãnh một nhát đau điếng… Em kế tôi xách chiếc ghế lùn xông vào, hai tên kia bỏ chạy, riêng tôi nổi khùng lên chụp được tay đứa chị vặn mạnh… và ….CẮN …vào một nhát không nhả….


Đứa chị ré lên:


-Áh…. Má ơi… thằng bé Sáu nó cắn con …áh … huuuu….


Tôi cắn thật mạnh đến rách da và máu bắt đầu tươm ra, lúc ấy má của của đứa chị vừa bước ra khỏi nhà , tôi nhả ra bỏ chạy về nhà….


Cả dãy phố phía sau tòan là vách ván, tôi nghe đứa chi khóc hù hụ bên kia :


-Huuuu…. Thằng bé Sáu nó là đồ thứ chó! Nó cắn con chảy máu tay nè…. Huuuuu!


Tôi nghe tiếng má của đứa chị la lên:


-Nín! Đáng đời! Tháng trước mày cắn thằng Ng. ở Hố Nai giờ thì mày đập thằng bé Sáu một thước bị nó cắn lại đáng lắm mà!


-Áh…. Huuuu….


-Nín mất nghe chưa? Đợi ba nó về tao qua bển mét cho ba nó xử, ngày mai tao vào trường mét ma soeur đuổi nó luôn!


Ba tôi về, ông đã biết chỉ cười không đánh mà chỉ nói:


-Mãnh hổ nan địch quần hồ! Vô độc bất thành trượng phu! Từ nay không được chơi với con nhà đó nghe chưa! Nhà đó hung dữ lắm..Tao cấm anh em bây không được đánh lộn như vậy, có gì thì mét với người lớn….!


Ngày hôm sau, bà ta đến trường kể lại với ma soeur và dắt đứa chị tay băng bó lấm tấm vết thuốc đỏ, cả lớp cười ầm nhao nhao nói:


-Há há há… Chó cắn lộn… Hahaha….


Ma soeur nói:


-Nhà trường không xử chuyện ở nhà, nếu vết thương có làm độc, bà nên dắt cả hai đứa nó xuống Sài Gòn đi chích ngừa ở viện Pasteur!


Cả lớp cười ầm…..!


Hôm nay tôi cầm chiếc răng cắn bà Phó giám đốc sở X ở tỉnh Y đã gãy, tuy  tôi đã làm lại chiếc mới nhưng vẫn giữ mãi để làm kỷ niệm thời chó cắn!


****************


 

8 nhận xét:

  1. Kỷ niệm thời thơ ấu vui quá bác hén. Hồi ấy trẻ con chỉ biết cắn nhau, chưa biết xài mã tấu như bây giờ.

    :D

    Trả lờiXóa
  2. Hừm, e tưởng Thầy bị chó cắn thiệt. :D

    Trả lờiXóa
  3. Môn võ này hồi nhỏ giang hồ bọn mình gọi là "cẩu sực xí wách" mà, chứ không hạ thủ nó wánh chít:D Ha Ha Ha, thế mà cái răng đó giờ mới chịu nghỉ nhơi:D

    Trả lờiXóa
  4. Vui hén huynh? Em mới đi Bình Dương mà ko có dịp gặp mọi người...

    Trả lờiXóa
  5. Chà ! " cẩu sực xí quách " không ăn thua, hãy coi ' Mảnh hổ quá giang " lên xe dzìa chuồng kakaka.... vui huynh hỉ

    Trả lờiXóa
  6. Vậy là ra khỏi hội Sắn Rung rồi. Haha... Chúc mừng Huynh!

    Trả lờiXóa
  7. Bạn gái thì sao huynh nhớ dai thế ? Còn bạn trai thì không thấy huynh nhớ ai cả là sao ?

    Trả lờiXóa