Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Phantran du hí bên Tàu (1): Đến Quảng Châu

Phantran phi lạc sang tàu (3)

 

LỜI BẠT….

 

Nhớ lúc ấy khi thi tú tài… ông ngoại của mình bấm cho một quẻ  xem hung cát thế nào, kế đến thầy Vũ Đức Chang lúc còn ở Bộ GD xem chỉ tay…. Các cụ đều nói:  Cẩn thận thì đậu, nhờ có bộ “cơ nguyệt đồng lương” miếu vượng chiếu mạng  nên số thì “tấn vi quan thoái vi sư ”,  xuất ngoại du học hay du lịch thì không được … vì có sao “Thiên Mã ngộ Tuyệt” là ngựa gặp đường cùng, kèm theo hai sao Tuần, Triệt kẹp hai bên …. Mầy mà đi ra khỏi nước là gặp nạn liền, bổn mạng không vững, sẽ gặp nguy hiễm trùng trùng điệp điệp …”

Vừa chỉ nghe thôi, mình chưa bị muỗi anôphen chích mà đã phát sốt rét! Hiiiiii. Nhờ ơn trên (?!) hộ trì nên cả hai lần thi tú tài 1 và 2 đều qua truông…. Còn vụ xuất ngoại thì không dám mơ ước, nếu có xuất ngoại được chăng thì nhà không có tiền đâu mà hỗ trợ mấy năm trời bên Tây, bên Mỹ…. . Thế mà đã ba lần mình đã qua cột mốc biên giới đi Miên, Lèo… và từ Lạng Sơn vượt qua bên kia ải Nam Quan để tham quan chợ trời biên giới…. Vậy cũng đã là vượt biên chăng nhỉ? Trước kia một số bà con bạn bè đi bằng đường biển còn riêng mình thì đi bằng đường bộ và đi bằng cả đường trời ấy ạ ! … Hiiiiiiiii

Lần thứ tư … mình cùng một anh chàng học sinh cũ cùng quê, cũng qua được Trung quốc để “học tập kinh nghiệm” cả tuần lễ ….  Hai thầy trò cũ thay phiên chụp ảnh cho nhau… nhờ vậy mà hôm nay Phantran có chuyện để tám và hình minh họa …. Chắc đấy cũng là số trời, có lẽ đã qua cột mốc lục tuần nên lá số đã hết thời hiệu…. bây giờ muốn đi đâu thì đi, còn đi hầu các cụ trên nóc tủ thì … hãy đợi đấy ! Hehehehe….. Trung Hoa là một quốc gia rộng lớn, người đông, nhiều cổ tích và cổ vật…. Phantran từ thuở còn là học sinh tiểu học, sau khi đã học bài xong đã lén người lớn  đọc trộm các truyện Tàu của các cụ cất trong tủ…. những truyện tích thật thích thú và các việc trung hiếu nhân nghĩa đã tiêm nhiễm từ lúc ấy. Đến khi được tự do thoải mái rổi rảnh xem truyện ngày nghỉ hè thì đã thuộc lòng nhàm chán…lại chuyển sang chết mê chết mệt sách chệt kiếm hiệp, quyền cước, chưởng pháp, đăng hàng ngày trên báo do bác Hàn Giang Nhạn dịch mỗi ngày…. Từ lúc ấy đến nay đã nửa thế kỹ rồi… thời gian trôi qua nhanh chóng thật! 

 

MỘT….

 

Trung Hoa …  theo mình hiểu thâm ý ẩn dụ riêng của nước họ, có phải là trung tâm tinh hoa của thế giới hay chính giữa của bông hoa xinh đẹp thơm bát ngát hay không ?! …. Nhìn trên bản đồ thì thấy rõ là một đại lục rộng lớn, ba phần tư diện tích là sa mạc và núi non đồi đá trọc lóc, một phần tư còn lại là đồng bằng nhỏ hẹp từ trung nguyên trải dài theo hướng đông nam ra biển … Nếu là một lục địa đóng kín như xưa kia và chỉ sống bằng nông nghiệp  thì nạn đói thiếu ăn sẽ xảy ra, làm sao nuôi được một tỷ bốn trăm triệu người đông đúc…..

Một ngày trước khi khởi hành, mình chuẩn bị tiền túi định đến cửa hàng vàng bạc đá quý đổi tiền VNĐ “chợ đen”  vài trăm USD để phòng hờ… Bà xả ngăn lại và đưa 400 đô xịn dự phòng, quy định chỉ cho mang theo 20kg xách tay trong đó được đem theo 2 chai rượu và 10 gói thuốc lá, cấm mang quẹt gas, vũ khí chất cháy nổ, BX canh kỷ quá không cho đem rượu thuốc lá, chỉ đem theo thuốc huyết áp cảm ho đau bụng…hiiii … Vậy mà trước lúc chờ xe bus mình cũng đã lén nhét cho bằng được vào ba lô 3 gói thuốc lá mua sạp gần đó há há há há….

Tại quầy dịch vụ đổi tiền của phi trường, tỷ giá 3500VNĐ bằng một tệ, dự tính chỉ cần 100 tệ , quầy từ chối …ít nhất phải 500 tệ mới chịu đổi… buộc lòng mình phải đổi một chai sáu xị nhận 500 tệ (hic) …  Phi cơ cất cánh từ Sài Gòn bay thẳng qua Quảng Châu gần ba tiếng đồng hồ… từ trên cao khi sắp sửa đáp xuống phi trường đã thấy thành phố Hương Cảng  bên bờ biển và các tòa nhà cao tầng, các cơ sở sản xuất công nghiệp dày đặc … hướng dẫn viên cho biết… Quảng Châu có tên cũ là thành Phiên Ngung, vua “Việt Nam” là Triệu Đà đóng đô nơi đây…, lúc san ủi một ngọn đồi để mở rộng phi trường Quảng Châu thành phi cảng quốc tế thì phát hiện lăng mộ bí mật,  khi nào bạn có dịp sẽ ghé thăm, mua vé vào xem các bảo vật tùy táng và xác ướp của Triệu Đà.  Phantran vừa nghe xong đã cảm thấy nóng bừng cả mặt … nhưng đành im lặng.

Phi trường Quảng Châu thật to lớn, với mắt nhìn của mình thì ước chừng rộng gấp 10 lần Tân Sơn Nhứt, nhà ga khách chờ làm thủ tục cũng thế, thật to và sang trọng… đây là phi cảng đón khách thật sang trọng và bề thế, nóc trần thật cao thông thoáng hơn nhà ga Tân Sơn Nhứt, các cửa ra vào cách nhau gần 1km … khách di chuyển bằng cuốc bộ hay đứng trên băng chuyền chạy dọc theo các ki ốt , thật đáng thương cho hai cái chân của mình đang nâng cả cái thân già và ba lô gần 100kg, lúc ở nhà mình đinh ninh cứ vác ba lô cho gọn khỏi phải dùng vali kéo như trâu cày… dè đâu mà cực thân như Tề Thiên bị núi đá đè thế này…. Anh chàng học trò cũ khen thầy lớn tuổi còn khỏe như…. trai trẻ mà mừng  hic hic hic ….  Cả hai thầy trò theo đoàn du khách xuống phi cơ và làm thủ tục nhập cảnh vào thành phố Thiểm Tây - Trung quốc.

Trong khi chờ đợi thủ tục, anh chàng hướng dẫn viên chỉ chổ nhà vệ sinh và vài câu bằng tiếng quan thoại (cỏ dìa) khôi hài cho dễ nhớ:

- Cô bác anh chị nói vài từ thông dụng như: 10 tệ là “sửa phai”, 15 tệ là “sửa củ khoai ” …nhà vệ sinh ở đâu thì nói là “chó sủa chai na”, xin mời các cô bác anh chị nói lại….

Cả đoàn cùng lập lại ….. và cười ầm khi nói “chó sủa chai na”…. Mình lên tiếng hỏi:

- Thế thì tại sao nói là “ chó sủa chai na” mà không nói là “chó sủa trung của” ?

Cả đoàn cười rộ lên lên … anh ta đáp:

- Ở đây họ nói  “chai na” có nghĩa là “ở đâu” chớ không phải đọc tiếng Anh chữ China  là Trung quốc đâu á….

 (còn tiếp...)


**********************************

4 nhận xét:

  1. Chào huynh làm sao huynh vào được đây...dọn sang như thế nào...

    Trả lờiXóa
  2. Em còn đang lúng túng chưa biết trang trí blog thầy ui

    Trả lờiXóa
  3. Vào thăm nhà mới của Ông chủ vườn cà chua.
    Nhà mình:nguho512.blogspot.com/
    Làm nhà thì dễ mà trang trí cho đẹp thật là khó!!!

    Trả lờiXóa