Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Du hí bên Tàu (4) Tháp Đại Nhạn

THÁP ĐẠI YÊN – TỪ ÂN TỰ


Sáng sớm… Bầu trời trắng như sữa phủ đầy sương mù … xe dừng trước sân chùa Đại Từ Ân và ngắm tháp Đại Yên. Nơi đây chính là trung tâm phiên dịch và lưu trữ kinh điển của Đường Tam Tạng, tất cả kinh sách sau khi dịch từ chữ Phạn ra chữ Hán đều được vua Đường ngự phê duyệt truyền khắc in và phát hành trong cả nước …  trước sân chùa  người ta dựng pho tượng nhà sư Huyền Trang (Tam Tạng), sau cổng tam quan  chùa Từ Ân là một ngôi bảo tháp 7 tầng khổng lồ cao 56 mét, do đang trong thời kỳ còn sửa chữa nên du khách chỉ ngắm và chụp hình, các tầng mái đểu thẳng (không có mái uốn cong theo đầu đao), toàn bộ tháp trông thật vững chắc, theo sử liệu ghi chép khi xây dựng tòa tháp, chính sư Huyền Trang cũng tham gia khuân gạch chung với các thợ thi công, vào thời điểm đó tháp chỉ có 5 tầng, Võ Tắc Thiên  trùng tu và xây thêm 2 tầng cuối… nhìn kỷ bằng mắt chúng ta mới thấy tòa tháp bị lệch khoảng 15 độ sau trận động đất khủng khiếp ( xảy ra thời nhà Đường)… may thay tòa tháp không bị đổ sập…
Trồng quanh chùa là các cây lựu khoảng 300 tuổi, các nhánh đang kết trái đỏ hồng thật quyến rủ… Mình vào tận mẫu đơn đình tính chụp và bức ảnh… nhưng buồn thay, vào lúc nầy hoa đã tàn… (hic) ,
Vào thăm  Đại hùng bảo điện chùa Từ Ân, mình chụp vài ảnh tư liệu bài vị của Đường Tam tạng và ảnh các tượng Thế Tôn và Bồ Tát do sư Huyền Trang thỉnh từ tây Thiên Trước về đông thổ còn lưu trử tại tổ đình.
Trời có chút nắng và không khí khá oi bức, mình ngồi dưới gốc hòe trước sân chờ các vị khách trong đoàn còn đang chiêm bái chưa ra đủ… vài cơn gió dịu mát cả người… hèn chi… ngày xửa ngày xưa có một thư sinh thi rớt ngủ quên dưới gốc hòe chờ ông lão đang khuấy nồi kê… hiiii… lại liên tưởng  đến một chàng học trò thi rớt khác là Huỳnh Sào… con ông cháu cha thi đậu làm quan, còn anh ta bị đì thi rớt mãi … tức khí rủ các thí sinh khác bãi khóa khởi nghĩa đốt phá thành Trường An….
Trưa dùng cơm tại nhà hàng “Đức Phát” và lên xe tham quan cổ thành Trường An…

CỔ THÀNH TRƯỜNG AN

Theo tài liệu cổ của các thương buôn từ La Mã và Á Rập ghi chép  lại, thành Trường An gồm nhiều ô, mỗi ô như là một ngôi thành nhỏ có tường bao bọc, bên trong mỗi ô thành có các thân vương tướng sĩ canh phòng  và cùng ở trong một vòng kinh thành  to lớn… Vào thời đại đó thành Trường An là một kinh đô lớn bậc nhất thế giới, có sự phòng thủ kiến cố cẩn mật, là trung tâm kinh tế, văn minh, học thuật  khoảng 2000 du học sinh các nước đến học tập …. Sau khi bị các chư hầu Liêu, Kim, Tây Hạ, Hung Nô… cướp bóc đốt phá đã thành bình địa… và sau khi đuổi được Mông Cổ (Hung Nô) ra khỏi nước, vua Minh Thành Tổ phục dựng lại một ô chính để án ngữ đón đường tấn công của Hung Nô, tường thành rất vững chắc ốp đá hoa cương dày 18 mét ( mình lại nhớ đến tường của kinh thành  Huế của VN dày 21 mét)… Đó chính là cổ thành Tây An hay Minh Thành Đường. Đây là thành quân sự nhưng thực ra không có sử dụng, đến cả triều Mãn Thanh cũng không còn sử dụng…
Thành cao khoảng 15 mét, lên đến đầu tường thành du khách mới thấy rõ… chỉ là cái thành giả hiệu, xí gạt lùa giặc tràn vào thành tấn công, sau đó từ trong ruột tường thành lính canh sẽ đóng các cửa lại, bên trong sân thành chỉ là một cái “chuồng” trủng lộ thiên , giặc bị nhốt trong chuồng sẽ nhận dầu sôi, đá, tên, lửa …. từ đầu thành xả xuống… , từ những cửa tò vò bên vách xuất hiện các máy “liên hoàn đao” , mỗi máy có khoảng 20 cây đao vận hành theo bánh truyền … chém loạn đả vào đối phương… Mình đã có thề tưởng tượng được lúc đó các đầu, mình, tứ chi, lục phủ ngũ tạng văng tóe lộn xộn cở nào…hị hị hị hị ….
Đứng trên đầu tường thành cổ, xem một phần phong cảnh thành phố Tây An hiên đại,ngắm cảnh và  chụp ảnh xong, đoàn lên xe về khách sạn dùng cơm và xem vũ nhạc kịch cung đình đời Đường tại “Dương Quang Lệ Đô”…
Mở đầu là một cánh hồng Trung quốc mặc đồ truyền thống…cô ta ôm chiếc đàn Tỳ bà độc tấu bản “Thập diện mai phục”… kế đến là các màn vũ nhạc trong 2 tiếng đồng hồ….

TRUNG QUỐC NGỌC
Hơn phân nửa diện tích nước Trung Hoa toàn là đồi núi đá trùng trùng điệp điệp… Trong các dãy núi đá đó đã có nhiều lớp xếp nếp khi tạo sơn, sau hàng triệu năm các lớp đá có đủ điều kiện đã kết tinh thành các loại đá hoa màu sắc xinh đẹp…
Sau khi làm các thủ tục kiểm tra chặt chẻ… các du khách được đeo thẻ vào trong xưởng chế tác đá quý “ Trung quốc ngọc” , toàn bộ xưởng chia thành nhiều khu vực, khu vực các kiosque rất nhiểu khách đến viếng…. mình đã nhìn thấy các bàn tay nghệ nhân khéo léo gọt dũa thành những tác phẩm đẹp mê hồn… Từ những phong cảnh sơn thủy hữu tình thu nhỏ thành những non bộ rực rỡ mà quên đi đó chính là tảng đá …, sự lựa chọn các màu sắc thật khéo léo, những quả nho màu xanh lục, những hoa trái, tàu thuyền, tòa tháp, chiếc cầu, ông lão ngồi câu, chậu cảnh “kim chi ngọc diệp” hàng thật, cành bằng vàng (?), hoa lá  bằng cẩm thạch, phỉ thúy, hồng ngọc…. Dĩ nhiên giá cả thì mình không dám bàn… Tuy nhiên với những chiếc vòng tay được các bà các cô trong đoàn dừng lâu hơn…
Một nghệ nhân thuyết minh cách làm ngọc (có hướng dẫn viên thông dịch tiếng Việt trong đoàn), cách xác định chất lượng phỉ thúy  … với hai chiếc vòng phỉ thúy to bằng nhau, nếu gỏ nhè nhẹ vào chiếc vòng nặng nghe “cạch cạch” là mã não ... giá rẻ… (100 tệ), chiếc vòng nhẹ hơn nghe tiếng “keng…keng…” là hàng cẩm thạch, phỉ thúy “zìn chón” (xịn) giá 300 tệ trở lên … Định mua cho hai chiếc hai mẹ con nhà nó …. Nhưng nhìn kỷ, mình thấy không đẹp bằng chiếc vòng của bà già để lại…. phần sợ bị lừa gạt hàng giả …  nên mình quyết định… không mua!
Các ông thì mê chiếc áo gối ngọc phỉ thúy… (bên trong độn sẵn nệm mousse) … nằm cho mát mẻ da thịt hồng hào (?) giá 350 tệ …hoặc chiếc áo bằng ngọc trai kỵ ngũ hành, trông giống như cái lưới  cá (hiiiiii), chỉ có tại các mối liên kết họ nối lại bằng sợi chỉ bạc, riêng mình thì ngắm nghía bộ quần áo bằng ngọc phục chế theo kiểu bộ đồ của vị hoàng thân nhà Hán - Trung Sơn Tỉnh Vương Lưu Thắng-  khi san ủi ngọn đồi mở rộng phi trường Tây An bị phát hiện.
Sau khi xem và mua hàng mỹ nghệ , đoàn được xưởngchiêu đãi  mời dùng lẫu cừu, dê, và bún tàu .... không giống cái lẫu to đùng ở VN mình mà đấy là nồi lẫu “cá nhân” , mỗi người có một cái lò nhỏ riêng để đun cái soong nước lèo, nồi lẫu nầy chỉ bằng cái tô nhỏ …. (hic) ……
************
Lúc 2 giờ chiều…. Đoàn du khách VN lên xe trở lại vùng đất Hàm Dương kinh đô cũ nước Tần, nơi đây đã trở thành phi trường Tây An của tỉnh Thiểm Tây… cả đoàn lên phi cơ và đến Bắc Kinh…

CÁNH HỒNG TRUNG QUỐC

Gần 30 người trong đoàn đều ngồi kế bên nhau …. Nhưng mình lại được sắp vé cuối cùng ngồi kế bên một cô ả mắt xếch, phi cơ chưa cất cánh, cô ta cầm điện thoại cầm tay nói chuyện, ngồi kế bên nghe tiếng thỏ thẻ mà mình hổng hiểu gì hết hiiiiiiii, thỉnh thoảng cô ta dùng từ đệm “ hóóó …. hòòò…hỏỏỏ …. họọọ….  thật nủng nịu y như phim Hongkong hahaha  … Không biết mình có giống TQ hay không mà cô ta lại bắt chuyện hỏi thăm mình bằng tiếng quan thoại xí xô xí xào trời ạ…!
Kinh hải thật ! Hiiiii…. Mình cũng hỏi lại cô ta bằng tiếng …Anh! May thay cô ả cũng biết tiếng Anh…. Nội dung tạm dịch tóm tắt đơn giản như sau:
- Chào cô, tôi là người Việt Nam ,  cô cần chi?
- Thưa ông, em muốn hỏi có phải ông là thương gia không ạ…
- Không, tôi là du khách thăm Bắc Kinh rồi về VN
- Họ họ hò…xin lỗi ông… em nhìn lầm vì thấy ông giống người quen.
- Không có chi…..Cô đến Bắc Kinh với ai?
- Em đi một mình.
-Tôi tưởng cô em đi với má..
Cô ta cười chúm chím nói:
-Hóóó ….họọọ ….em lén má  đi viếng Bắc Kinh chiều mai về…hòòò… !
-……..
Trao đổi những câu tiếng Anh ngắn ngủi với ả muối gần ba tiếng đồng hồ cũng vui vui…. Một lát sau tiếp viên đem thức ăn đến, mình tiếp nhận khai thức ăn, hỏi cô ta dùng thức uống gì…ân cần trao cho cô ta… như cha chăm sóc con gái cưng há há há há …..
Cô ta tựa đầu vào ghế có hơi ngã nghiêng sang mình… Phantran nhìn sang anh chàng học trò cũ ngồi cùng hàng cách 2 ghế… Phantran thấy anh ta che miệng nhìn chỗ khác mà cười thầm…


(còn tiếp)
******************












Photobucket











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét