Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Thời cưa ghế (13)

DƯỜNG NHƯ LÀ TÌNH YÊU

Tôi đã nhận lời chỉ kèm toán cho Thành và Đạt - em của Hạnh chương trình lớp 10 và 12, còn  đứng lớp thì tôi chưa dám…. Hai cậu em nầy học thông minh,  thích  đi bơi , nhạc và khiêu vũ. Tôi nói với Hạnh:

-Em có sở thích giống hai cậu em không?

-Ồ…. rất tuyệt, trước kia cả nhà cùng đi bơi, còn khiêu vũ chỉ tổ chức tại nhà  hay chỉ trong nội bộ  gia đình vào lúc lễ Noel, giao thừa … hiện giờ thì thường chơi nhạc mà thôi …..

Nói đến đây, Hạnh mở đàn piano  và chơi bản Tout l' amour …. mười ngón tay của nàng mềm mại lướt thoăn thoắt  trên bàn phím, đôi tay trắng sáng nổi lên chiếc vòng cẩm thạch thường đeo…. Tôi đã thật sự bị lôi cuốn nhưng không biết nguyên nhân là nàng hay là nhạc …. tiếp theo là một đoạn của bản Claire de lune …. tôi cảm thấy Hạnh rất giống N và thực sự tôi đã xao xuyến trước sắc đẹp quyến rủ của nàng… Tôi không dám nhìn vào nàng  mà chăm chú ngắm vào bức tranh trên tường… Bản nhạc chấm dứt, tôi vẫn im lặng hồi tưởng nhớ đến N… Phải chi trước kia tôi phải như thế nọ thế kia thì có lẽ bây giờ không vương mang thế này thế đó…..! Tôi đã thực sự trân quý nàng vô cùng…… và có cái gì đó mà tôi không thể diễn tả được…. tôi đã yêu nàng hay chưa…..

Trong một buổi thi đấu giao hữu giữa hai đội bóng chuyền Minh Đức và Vạn Hạnh…. các lớp được nghỉ để ủng hộ và xem trận đấu … Rất đông sinh viên các năm đứng chen đầy hai bên lan can đối diện nhìn xuống dưới sân thi đấu, tôi và nàng lại ở hai bên khác nhau…. Tinh thần thi đấu thể thao đang lên cao độ, tôi vẫn cố nhìn  tìm cho ra Hạnh bên kia hành lang, Tôi thấy Hạnh đang tiếp chuyện với với một bạn nam to cao, chỉ tay  vào bảng ghi điểm cạnh cầu thang cười nói  rất tương đắc…. tôi cảm thấy vô cùng tức giận, tôi rất thẹn cho thể hình nhẹ ký của mình….. Phải chi lúc trước tôi chịu để cho ba tôi rèn tập võ thì đâu đến nổi có 50 kg như thế này, khi biết tin chị em của nàng đi bơi thì tôi chẳng dám đề cập đến chỉ vì … không biết bơi….. và cũng phải chi lúc trước tôi chịu về bên nội tập bơi tại con rạch kế nhà thì đâu phải như thế này…..

Tôi tự suy nghĩ kịp lúc ấy… Có phải tôi đã…"ghen" hay không? Nếu ghen là yêu, còn không ghen là không có gì cả….. Tôi đã kết án "cô em nuôi" và cô bạn học cũ chỉ là bạn tại sao lại ghen tuôn và tỏ thái độ không quân tử và bất lịch sự đối với N làm cho tôi phải từ bỏ tất cả…. không lẽ mình lại là "tiểu nhân" như thế hay sao? Trong cuộc sống Hạnh cũng phải giao tiếp với người khác phái khác chớ đâu phải duy nhất chỉ có mình ! Tuy đã biết thế nhưng sao tôi vẫn nghe tức nghẹn đến tận cổ…. tôi không xem đấu bóng nữa mà vào căn tin ngồi thở hào hển…, cuộc đấu vừa dứt Hạnh đến gặp tôi, nhìn thấy tôi khác thường, Hạnh hỏi:

-Anh có sao không vậy?

Tôi đáp:

-Anh đang đau bụng….!!!

Hạnh tin thật và móc túi lấy ngay chai dầu Nhị Thiên Đường đưa tôi…

Lỡ ngồi lưng cọp, tôi nhận lấy chai dầu dùng một ít xoa bụng . một lát sau Hạnh hỏi:

-Anh bớt đau chưa ?

-Cám ơn em …. Anh cảm thấy bớt nhiều lắm…..

…………………………..

Ngày hôm sau tôi lái Honda về nhà và tức tốc qua bên nội tập học bơi với thằng cháu gọi bằng chú chỉ nhỏ hơn tôi có hai tuổi. Còn tại trường, tôi xuống phòng "Sinh viên vụ" ghi tên học ngay lớp hòa âm sáng tác của giáo sư Phạm Thế Mỹ….. Đến nhà sách Khai Trí đường Lê Lợi mua ngay một quyển sách học khiêu vũ….. Hình như có một sức mạnh mãnh liệt nào đó đã giúp cho tôi đã tự điều chỉnh khả năng thiếu sót của mình một cách rất kỳ diệu và nhanh chóng ….

……………………………….

Muốn nhận được văn bằng tốt nghiệp thì sinh viên phải nộp bằng sinh ngữ phụ tương tự như bên Trung tâm Hội Việt - Mỹ (Prof…Mi..),  tôi và Hạnh học lớp  thính thị Anh văn mỗi tuần ba buổi xế chiều tại "Trung tâm sinh ngữ" của trường ròng rả gần hai năm…  Đêm cuối cùng của khóa học khi về thì đã tối, chúng tôi dừng xe ngắm trăng sao tại bến Bạch Đằng…. Hạnh nói:

-Ước gì chúng ta gần nhau mãi mãi như thế nầy !

Tôi nói:

-Khó lắm em à… tốt nghiệp xong anh sẽ xin việc ở tỉnh nhà, anh không ở Sài Gòn đâu..

Hạnh hoảng hốt ôm chầm lấy tôi nghẹn ngào nói:

-Không… anh phải ở bên em…. em không muốn mất anh…..

Tôi không nén được cảm xúc, tôi vuốt tóc nàng nói:

-Chỉ là ý định thôi em à… biết đâu sẽ có việc gì khác tốt đẹp hơn.

Nàng đã ngồi sau ôm chặt  tôi đến cổng nhà bước xuống lau nước mắt vào nhà , tôi quay đầu xe chạy về chỗ trọ mà lòng cảm thấy như thế nào ấy……

…………………..

Không biết Hạnh đã nói gì với ba của nàng, khoảng 9 giờ sáng chủ nhựt , một chiếc xe "Bờ-giô" màu đen dừng trước tiệm má tôi…., tôi thấy chiếc xe hơi quen nên bước ra xem, thì ra là ba của Hạnh… tôi lật đật mời ông ta vào trong và giới thiệu với má tôi, má tôi mời ngồi hỏi chuyện, ông ta nói:

-Thưa bà, tôi có  mấy đứa cháu được con trai của bà chị dạy kèm thêm, hôm nay cũng rổi rảnh lên đây đi viếng vườn Bình Nhâm, tôi có địa chỉ của con bà cho và cũng sẵn xe nên đường đột lên thăm nhà bà chị và sẵn dịp cũng làm quen với gia đình…

Tôi rót nước mời ông ta, má tôi nói:

-Thưa ông anh, tui thoáng thấy ông anh hình như cũng hơi quen quen , mời ông anh dùng nước rồi nói chuyện.

-Cám ơn bà chị , thưa… tôi muốn hỏi thăm, trước đây cũng lâu lắm, lúc xe lửa Sài Gòn - Lộc Ninh còn chạy , tôi cũng thường đi ngang đây, trước đó "Thầy Mười" từ Nhà Bè- Tân Thuận lên đây có nhà  cạnh ga cũ, thưa xin hỏi thăm thầy và thím Mười còn khỏe không ạ.

- Thưa…. hai ông bà đó đã mất lâu rồi.

-Còn cô hai Nh… là người con độc nhất của hai ông bà ấy, chẳng hay bà chị có biết cô hai Nh. ở đâu và còn mạnh giỏi không ạ?

- Tui biết đó, cô hai Nh…  đang ngồi nói chuyện ngồi trước mặt ông anh đây nè, thầy Tư à..!

- !!!

(còn tiếp)

*****************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét