Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Thời cưa ghế (14)

CỐ NHÂN
Vừa nghe má tôi nói, ba của Hạnh biến sắc ….
-Thì ra…. Bà chính là cô hai Nh… nữ sĩ Lệ Hồng đây sao?
Tôi thấy chuyện đã chuyển sang người lớn, tôi lặng lẽ bước ra sau nhà để cho bề trên làm việc, tuy nhiên vẫn nghe được gần hết câu chuyện từ ngòai phòng khách vọng vào, má tôi nói:
-Đúng rồi…. tui là cô hai Nh. nhưng cô Lệ Hồng đã chết lâu rồi thầy tư Trung à…. Xin ông đừng nhắc đến cái gọi là “nữ sĩ ” ấy nữa, hãy để cho cô ta được yên ổn nhắm mắt…
Ba của Hạnh lắp bắp nói:
-Cố nhân!... Cô Hai, bà…..
Má tôi cắt ngang:
- Không còn gì nữa…. ông cũng đừng nhắc hai chữ “cố nhân” mà tụi trẻ nó cười…. chuyện đã hơn 40 năm rồi, ông nhà tui cũng đã mất còn trong kỳ tang chế, tui cũng đã có mấy sui, chẳng hay chị nhà đâu sao hôm nay không cùng đi viếng vườn cây Lái Thiêu….
Ba của Hạnh thở dài nói:
-Chẳng giấu gì cô Hai, sau khi thầy thím không chấp nhận, tôi về bắc ở với người chú , tôi mồ côi từ nhỏ nên chú thím tôi thương như con ruột vì không có con trai, chú tôi bán bớt phần hương hỏa giúp tôi qua Pháp học kiến trúc làm việc bên đó, đến năm 1952 tôi mới lập gia đình bên Pháp. Bà nhà tôi người Pháp lúc nhỏ cũng ở Sài Gòn , vì không thích hợp với khí hậu bên đó nên cùng tôi trở về đây cuối năm 1954…. Hôm nay thì bà nhà có công việc ở Đà Lạt nên không cùng đi. Ông ta nhắp một ngụm nước xong nói tiếp:
-Khi con trai của cô đến dạy kèm cho các cháu trong nhà , đồng thời chúng cũng là bạn chung trường, có nói sơ một ít về gia cảnh, tôi cũng có ý hơi ngờ ngợ… nhưng chưa hỏi kỷ, nay đến nhà mới biết được là con của cô Hai đây mà, hèn chi thằng Sáu giống bên ngoại như đúc…. Tôi cũng để ý thằng Sáu và con Hạnh có vẻ mến nhau lắm đấy, chuyện đời xưa lo không được thì tôi có ý tính cho đời nay, cô Hai cho biết ý kiến như thế nào ạ?
Má tôi nói:
-Đó là do tự ý chúng nó lựa chọn, cha mẹ thời nay đâu có ép buộc con cái như hồi xưa, chuyện nầy tui không có ý kiến gì hết…
Tôi từ sau nhà bước ra thay bình trà, tôi châm mời má tôi và ba của Hạnh dùng tiếp…
Má tôi mở khóa kéo một ngăn tủ gần như ít sử dụng, bà lấy một chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc đĩa sơn mài men ngọc, bên trên có vẽ hai com chim đậu trên một mái nhà tranh , má tôi nói:
-Đây là kỷ vật của thầy lúc trước, từ khi về đây tui không có dịp giao trả, thầy cứ nhận lấy dùm trước khi tui nhắm mắt...
-Sao cô nói chi gỡ thế, ít ra còn khỏang 10 năm nữa mà.... 
-Ai cũng già rồi thầy Tư à... , còn gì nữa mà giữ gìn, tui đem xuống tuyền đài không dùng được đâu!
-Ý cô Hai quả quyết thôi thì tôi đem về...
Ông ta nhận lấy đem ra xe và cũng mở cốp lấy một chiếc hộp sơn mài, ông mở ra lấy một quyển sổ đã ngã sang màu vàng nhạt đem vào đưa cho má tôi nói:
-Còn đây là những bút tích xướng họa hai bên, tôi cũng có ý nghi hoặc nên có đem hờ theo đây, nay tôi cũng trả lại cho cô... Còn việc kia xin bên cô hãy xúc tiến nhanh vì tôi không biết mình còn ở bao lâu nữa ..(?) . . Xin phép cô Hai cho tôi lễ thầy và thím Mười một nén nhang….
Má tôi nhận lấy quyển sổ nói với tôi:
- Con dẫn bác Tư lên lầu thắp nhang cho ngoại .
Tôi đốt hương đưa cho ba của Hạnh, tôi thấy ông ta xá bài vị của ba tôi, kế đến bàn thờ của ngoại tôi ông khấn:
-Thưa tía Mười má Mười, con là thằng Tư Trung đã hơn 40 năm nay về thăm tía má, xin tía má tha tội cho con và phù hộ cho cả nhà được bình yên, lần nầy con về thăm tía má có lẽ lần cuối, xin tía má cũng phù hộ cho cả nhà được “thuận buồm xuôi gió” (?)….
Sau đó ông khấn nhỏ hơn tôi không nghe được, hình như đang mặc niệm gì đó. Chúng tôi trở xuống phòng khách, ông nói:
-Tôi cũng muốn cô Hai cho thêm một ý kiến nữa là cô có thể cho phép thằng Sáu đi xuất ngoại cùng cả nhà tôi được không ạ? Tôi còn một chỗ dự phòng cho nó đó….
Má tôi nói:
-Tùy nó quyết định, tui không có ý kiến !
Ông quay sang tôi và hỏi :
 -Còn thằng Sáu thế nào? Chuyện không lo được ở đây thì qua bên ấy bác tính cho…
Tôi đáp:
-Thưa bác, con đã có quyết định từ lâu rồi, con ở lại phụng dưỡng má của con suốt đời, con không thể bỏ quê hương và mồ mả tổ tiên được. Con chấp nhận tất cả những gì xãy ra để được ở gần má của con….
Ba của Hạnh thở dài, ông nói vài lời từ giả má tôi xong đứng dậy đi lên xe …
Tôi đã thấy nước mắt của ông rơi ….. , má tôi đã quay mặt nhìn ra nơi khác nhưng dường như không chú ý đến ông ta khóc….. Chiếc xe đã chạy lâu, má tôi vẫn im lặng ngồi tại chỗ cũ, thình lình bà  đứng dậy đi ra trước nhà, tay bà cầm quyển lưu bút và đốt cháy giữa sân…..
Sáng thứ hai tôi về chỗ trọ ở Sài Gòn thu xếp tư trang chuẩn bị về luôn, người dì - em họ của má tôi nói:
-Chiều tối hôm qua con Hạnh có đến đây kiếm, nó nhắn với con là đến nhà nó gấp sáng nay…. Dì chắc là cả nhà nó sẽ đi …, con qua thăm lần cuối đi.
Tôi rồ ga vọt xe đến nhà của Hạnh, cửa chính khép hờ và không thấy rộn rịp như thường ngày, tôi bấm chuông gọi, Hạnh ra mở cổng cùng  vào trong, tiếng nhạc nho nhỏ bản Claire de lune phát từ máy Akai dìu dặt tha thiết …..cả hai cùng ngồi trên chiếc trường kỷ bọc nhung, mắt Hạnh đỏ hoe…. Tôi hỏi:
-Hai bác với Thành và Đạt đâu?
-Ba em cùng Thành và Đạt đi Đà Lạt rước má em, khỏang tối nay sẽ về đến nhà ….
Nói đến đây nước mắt của Hạnh trào ra….nàng ôm mặt khóc nức nở  nghẹn ngào nói:
-Ngày mai em mất anh rồi….., anh tệ lắm , tại sao anh từ chối, em không muốn mất anh……
-Anh còn mẹ già và mồ mả tổ tiên, anh thề trước vong linh của ba anh là anh sống chết tại quê nhà không đi đâu cả, anh chấp nhận tất cả ……, cả em cũng thế, em rất hiếu thảo với cha mẹ, liệu em có dám bỏ cha mẹ ở lại với anh không?
Hạnh không trả lời… nàng ôm chặt tôi,  chúng tôi cùng ngã vật người trên chiếc trường kỷ….
(còn tiếp)
****************************************



8 nhận xét:

  1. Bác PT ơi ...chuyện tình ly kì quá ...cưa ghế ..liệu ghế gẫy trước hay mình gãy trước đây hè ?

    Trả lờiXóa
  2. Hiiii..... ôm khóc đến nổi té trên ghế bọc nhung...hổng có đau , chưa gãy ghế ....mà êm lắm áh!

    Trả lờiXóa
  3. PT cứ cưa gần đứt thì lại... cưa ghế khác!!

    Trả lờiXóa
  4. thôi rồi còn chi đâu Wuynh ơi hehehe

    Trả lờiXóa
  5. @MinhT: chưa hết ghế đâu huynh ạ.... cũng sắp mỏi tay rồi huynh ui....., còn một chương cuối đùa giỡn với tinh yêu mới hết bộ đó áh!

    Trả lờiXóa
  6. @Phamthuyngoc:
    Hư bột hư đường hết cả rùi mụi ạ! hị hị hị hị ....

    Trả lờiXóa
  7. lâm-ly quá, truyện tình! có 50% sự thật không hả PT?

    Trả lờiXóa