Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010

Thời cưa ghế (1) [tái đăng có nâng cấp sửa chữa)


CHƯƠNG I
1. Ước gì được sinh sớm hơn thế....

Vào thời tôi đi học, tuổi thật chúng tôi không đồng đều, vì đa số làm khai sanh trễ và các lý do khác nên các bạn học cùng lớp tuổi chênh lệch từ 3 đến 5 tuổi là chuyện thường, thế mà chúng tôi vẫn “mày tao mi tớ” loạn xạ … khi có mặt cô giáo (ma soeur) thì gọi nhau bằng tên, còn giờ ra chơi thì nháo nhào gọi nhau “thằng nầy con kia” nữa trời ạ!
Học đến lớp nhứt cả lớp đã biết …. cái gì gì đó của tuổi mới lớn! Các “anh” Tây lai đã thấy dấu vết đầu tiên của lông tay và râu quai nón, các “chị” đã hay thẹn thùng và hay làm dáng…. (hiii), còn tôi…(hic) vì có gien nhà nên chẳng khác gì các “anh” Tây lai có điều Tây lai thì “nó” óng ánh vàng như râu bắp…còn của mình thì “nó” càng ngày càng muốn đen thành lọ nghẹ…(hic)! Nam sinh chúng tôi đã mặc quần tây dài và áo sơ mi dài tay để che giấu sự thật ! (hiii…)
Tôi rất thích môn vẽ và nhạc nhất là vẽ trang trí đẹp, được vài bạn học nữ nhờ vẽ các hoạ tiết vào quyển tập thêu may…. Khi gắn các mẫu thêu nầy vào tập được soeur cho thêm điểm lại còn đựơc bút phê Bien, Très bien…. tiếng lành đồn xa….các ả hí hửng tranh nhau đến nhờ tôi vẽ trang trí khung vải….nhiều đến nổi tôi phải hốt hết đem về nhà làm...(hiiii)! Tôi đã nhận ra một sự thật khi các cô nầy tranh chấp nhau về sự đẹp nhiều hay đẹp ít về tranh vẽ cho mỗi cô để đối chứng là tôi thiên vị mến “cô” nào nhiều hơn! Tôi đã bối rối khi một cô bạn học dưới một lớp kế bên nhà tôi cũng đem đến và nhờ vẽ dùm, cô ta nói:
- Anh Sáu!... Anh vẽ cho em với mà phải đẹp hơn của mấy “chị” a nghen!
Ôi… lần đầu tiên một bạn học không gọi tên như trong lớp mà gọi mình bằng “anh” Sáu lại xưng “em” ngọt ngào…. mình thấy làm sao ấy (?). Lúc đó hồn tôi bay bỗng tận mây xanh vì sung sướng! Thật sự tôi có đứa em trai học dưới hai lớp nhưng không có em gái…. Tôi cũng rất thích có em gái để mình làm anh trai …., tôi ra sức vẽ thật công phu … và tôi đã từ chối các bạn cùng lớp mà chỉ vẽ cho cô em dưới lớp nầy mà thôi! (hiiii!)
Tiệm của ba má tôi là khu phố cổ dùng cho thuê của một đại gia thời xưa, xây dựng tường vôi chỉ có ở phòng khách và suốt về sau là vách ván…., bức vách nầy quả thật là tiện lợi vì khe ván chính là hộp thơ của chúng tôi trao đổi trong một thời gian nhiều năm đến khi xây dựng mới !(hiiii)
Sau khi đậu tiểu học khoảng 3 năm đã có một số … có gia đình, trường tôi học sau nầy là một toà nhà đồ sộ nhất trong vùng đó chính là trường Bồ Đề, lớp tôi học chỉ có 3 bạn tiểu học cũ, số còn lại không biết nguyên nhân nào đã biến mất. Chúng tôi phải học một môn bắt buộc đó chính là Giáo lý có điểm và lời phê của các “Giáo sư” họ Thích ghi vào học bạ cả hai kỳ đệ nhứt và đệ nhị lục cá nguyệt (học kỳ I và học kỳ II)! Theo phong cách cũ, chúng tôi học môn nầy thật sâu và chăm chỉ để được điểm trung bình và thứ hạng cao nhất nhì trong lớp, đến hết năm đệ lục thì các bạn cũ của tôi chuyển nhà về Hố Nai và chỉ còn lại một mình tôi!
Bạn học cũ không còn ai cả…. các kỷ niệm thời tiểu học đã dần dần bị thời gian vùi lấp…Các bạn học nữ mới ngày nào lớp đệ thất (lớp 6 bây giờ) mặc áo dài trắng đội nón lá mà chúng tôi chọc ghẹo là “nấm mối” nay đã trở thành những thiếu nữ xinh đẹp không thể ngờ được! Một trong các cô “nấm mối” bị ghẻ chóc ở hai cánh tay thường giấu trong cánh tay áo chẳng dám xăn lên nay đã trắng trẽo nõn nà không có vết sẹo…. học toán thì dỡ nhưng làm thơ viết bích báo (báo tường) và môn vạn vật (sinh vật) thì giỏi ….Tôi còn nhớ những ngày cận tết, Hiệu Đoàn của nhà trường phát hành một giai phẩm xuân hàng năm, trong đó tôi cũng có vài bài được trích đăng lấy từ bích báo hàng tháng, điều nầy tôi cảm thấy vui vui, hơn nữa tôi được các bạn trong lớp bầu làm Trưởng ban Văn nghệ -Báo chí!
Một hôm cận tết, thầy Tổng giám thị đến các lớp giới thiệu đoàn phát hành giai phẩm xuân “Đinh Mùi” của trường Đại học Văn Khoa, đoàn gồm các anh chị sinh viên… Lần đầu tiên chúng tôi gặp được các anh chị nói năng thật lưu loát không thua gì thầy cô của mình, các anh chỉ thiếu cái cà vạt còn các chị thiếu hai chiếc hoa tai hột xoàn mà thôi… (hiiii)! Tôi nghĩ rằng có lẽ để bán báo cho “chạy” nên trường Đại học Văn khoa cũng đã tuyển chọn những nam thanh nữ tú nói năng hoa mỹ để bán chạy mặt hàng này… nhưng trong đoàn đã có một chị sinh viên đứng trên bục giảng nói:
- Thưa các anh chị! Trong lớp chúng ta anh chị nào là trưởng ban Văn nghệ - Báo chí ạ?
Cả lớp đều hướng về chỉ ngay tôi! Chị sinh viên giơ lên một quyển giai phẩm xuân và đến thẳng chỗ tôi ngồi nói:
- Chúng tôi đại diện cho trường Văn Khoa biếu “anh” (!) một tờ giai phẩm để kết nghĩa! Rất mong sau nầy “anh” sẽ đến trường chúng tôi để cùng nghiên cứu và học tập!
Tôi đứng lên cảm ơn và nhận lấy tờ giai phẩm trong tiếng vỗ tay của cả lớp…. Tôi cũng có phản ứng nhanh, tôi rút trong cặp lấy ngay giai phẩm xuân “Đinh Mùi” của trường mình và ngõ lời gởi tặng cho đoàn … một tràng pháo tay thứ nhì vang lên…..
Lần gặp đầu tiên này đã làm cho tôi thật nôn nao cách “gì gì” đó không thể tả được, chị sinh viên nầy bỗng nhiên đẹp thêm lên một cách kỳ lạ, gần giống như cô bạn đầm lai gần nhà mà có phần đông phương huyền bí quyến rũ hơn…. tôi cảm thấy chị ta thật là đáng yêu mến, sau một cái bắt tay với chị tôi nghe cả người hình như nóng bỏng lên, những lời mời mua báo đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa mà như là tiếng chim sơn ca đang hót lãnh lót ngọt ngào giữa khu vườn đầy hoa cỏ, tôi nghĩ rằng ước gì trước kia má tôi đã sanh ra tôi ra sớm hơn vài năm thì tình hình có thể chất lượng hơn một tí ….!
**************
Click vào để xem tiếp -> :  "Thời cưa ghế (2)" 

1 nhận xét:

  1. "...trước kia má tôi đã sanh ra tôi ra sớm hơn vài năm thì..." tôi sẽ phải đổi "...tôi nghe cả người hình như nóng bỏng lên" thành là "... tôi đành phải cúi khom-khom người xuống cho đỡ bị quê" ka ka ka! D....ÊÊ quá trời luôn! Trời! Dê hơn cả ... một số người nè! ka ka ka!

    Trả lờiXóa