Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (2)

NGỌC CAM – NGỌC KHỔ

(hồi 1- tiếp theo)

Ngày tháng thoi đưa, Ngọc phu nhơn thọ thai sanh một bé gái xinh đẹp, đến tuần cập kê quan tể tướng nói với phu nhơn rằng:

-Nhà ta vô phước nên sanh chỉ có một đứa con gái không con trai nối dõi, âu cũng là số phận không không may, nếu con gái mình có duyên phận thì nhà chỉ còn mụ với tui lui cui quanh nhà cạnh bếp , cũng may triều đình lưu dung nay đã hơn bảy chục tuổi rồi, nếu mà hòang thượng cho tinh giảm biên chế chắc cả nhà chết đói hết hic hic… Phu nhơn động lòng cũng khóc , giây lát phu nhơn nói:

-Ông à, tui thấy bây giờ ông còn dịp giữ chức còn quyền, nên mở hội tuyển phu kén rể, biết đâu hai già nầy còn có chỗ dựa về sau.

-Tui cũng nghĩ như thế, phàm làm lớn thì tiền của hẵn giàu xụ xộp, nhà cửa lại mặt tiền, lại còn có con gái đẹp đang tuyển phu thì thanh niên đến đông đảo đến nộp đơn, nhưng tình hình nhà ta thì cả nước đều rõ là có tiếng mà không có miếng, xưa nay nhà ta quá thanh liêm chỉ sống bằng lương nên không có một sào trồng lúa, nếu tui mà mất rồi thì cái công thự nầy cũng phải trả lại cho nhà nước, lúc ấy hai mẹ con của mụ ra vĩa hè xin ăn thì có ….

- Oái! Còn cái sợi dây nịt vàng khảm ngọc của ông để lại đem ra tiệm vàng bán cũng còn sống đỡ qua ngày có đâu tệ vậy?

- Ối trời, sợi ngọc đái nầy là quốc bảo phải trả lại cho triều đình theo luật đã ban hành, có đâu mà giữ mãi trong nhà bán để xài đâu, bà con hai họ nội ngoại hai bên cũng không có ai, cũng may nhờ nhà tiết kiệm tiêu xài chắt chiu từng đồng lương tượng trưng nên cũng còn đủ số tiền làm đám ma tui với mụ. Bây giờ hỏi ý kiến con xem sao để tui lựa lời xí gạt nhà giàu để làm sui mà gã nó cho an tâm.

Nói xong ông gọi Ngọc Nữ hỏi ý kiến, Ngọc Nữ đáp:

- Thưa cha mẹ, con là phận gái theo sách vở là phải theo chồng, nhưng ý con đã quyết là không lấy chồng, ở vậy suốt đời phụng dưỡng cha mẹ tới cùng. Sách thánh hiền có dạy rằng xưa nay chỉ có “cải giá” chớ không có “cải sanh” , chồng vợ thay đổi như chiếc áo chớ cha mẹ không đổi được, do vậy con phải lo cho cha mẹ trước, còn phận con không cần, con đã khấn với hòang thiên hậu thổ nhất quyết không thay đổi ý nầy.

 Hai vợ chồng Ngọc tể tướng nghe xong trong lòng sanh phiền muộn phát ốm, vin cớ nầy tể tướng liền nộp sớ xin hưu đựợc chấp thuận, tháng sau ông mất, phu nhơn khóc thảm thiết bỏ ăn uống, sau vài tháng phu nhơn cũng đau mà mất . Ma chay tống táng xong cho song thân vừa xong thì một đoàn quan binh kéo đến nhà trao công văn thực hiện việc kiểm kê tiếp thu dinh thự! Thảm thương cho nàng Ngọc Nữ không chồng xách bị lang thang giữa kinh thành. Bụng đói cồn cào, trong túi chẳng một xu, thấy từ xa có một đám thanh niên đang ăn nhậu, Ngọc Nữ đánh liều đến nói:

- Thưa chư huynh, tiện nữ nghèo khổ không cha mẹ , nhà cửa cũng không đang đói lòng, xin chư huynh bố thí chén cơm thừa qua ngày… Đám thanh niên cười ha hả nói:

- Nầy cô em, cô em có nhan sắc xinh đẹp như thế nầy mà đi làm hành khất à ? Chắc chắn là điếm thúi ế độ trốn từ lầu xanh ra làm ăn riêng thì phải, được lắm, hãy vui với mấy anh rồi sẽ có tiền, bằng không mấy anh đem bán lại cho chủ lầu xanh cũng có lời he he he he…

Nói xong cả bầy áp tới, đứa níu tay chân, đứa kéo rách áo quần, đứa ôm cổ vật nàng xuống đất, Ngọc Nữ khóc thét la lên:

- Bớ người ta cứu tôi với, cướp!… cướp!….

Thình lình có đòan lính canh tuần thấp thóang từ xa, đám thanh niên hỏang kinh bỏ chạy. Ngọc Nữ cũng lồm cồm ngồi dậy lượm chiếc bị và bỏ trốn hướng khác. Nàng vừa đi vừa khóc vừa ngẫm nghĩ:

- Có lẽ tại nhan sắc ta quá xinh đẹp nên phường háo sắc toan hãm hiếp, muốn làm ăn xin thì phải xấu xí bẩn thỉu, linh hồn cha mẹ ta đã về phương tây, âu thì cũng nhắm hướng đó mà đi phó mặc cho may rủi….

Tính xong liền đến cạnh một bờ ao gần đó uống nước và lấy bùn trét khắp mặt mày tay chân, sau đó nhắm hướng tây mà đi. Thế rồi ngày đi xin ăn tối tìm bụi lùm mà ngủ, dân cư dọc đường ngày càng thưa thớt rừng rậm càng lúc càng dầy…..

Nói về tại Tiên Thiên quốc, Thái Thượng Lão quân một hôm dự yến nhà Tây Vương Mẫu lúc về được tặng thêm hai quả bưởi bồng. Thấy bưởi ngon, lão ta liền vừa đằng vân vừa mở ra ăn, lão niệm chú rồi quăng vỏ hạt thừa xuống trần gian, may thay các hạt rơi xuống địa phận nước Nam Hà sinh nôi nãy nở thành bưỡi năm roi….ấy là chuyện về sau, còn lại hai múi bỏ vào tay áo định đem về luyện phép thì gặp  hai vị thần Thiên Lý Nhãn và Vạn Lý Nhĩ xẹt ngang. Lão quân nãy sinh một ý liền đón hỏi:

- Chẳng hay nhị vị có việc chi gấp quá sao không dừng chuyện trò đôi chút rồi đi chưa muộn.

Hai vị thần khấu đầu dáp:

- Bẩm đại tiên, hai tiểu thần có việc theo dõi nàng Ngọc Nữ phụng chỉ Ngọc đế đầu thai xuống trần ba tháng làm con gái quan tể tướng nước Nam Hà, nay mạng số hai ông bà đã cáo chung, tiểu thần quay về cập nhật báo cáo hàng ngày cho Ngọc đế rõ ạ!

Lão quân vuốt râu cười khà… hỏi thêm:

- Vậy nay Ngọc Nữ đã ở trần gian bao lâu rồi?

- Thưa Đại tiên, theo lẽ thì một ngày ở thiên đình thì bằng một năm dưới trần gian, nếu tính ra ở đây thì nay đã mười tám ngày rồi, phải trực ban chờ 72 ngày nữa nàng mới mãn phần.

- Nàng ta có ý định gì khác hay không?

- Bẩm… Ngọc Nữ thề không chồng ở giá suốt đời thờ cha mẹ, nguyện vào rừng núi tu luyện  ăn chay trường chờ quy thiên đó đa.

- Hiiii…. Được, ta hỏi cho biết thôi chớ không có việc gì, nhị vị mau kíp hồi trào báo cho Ngọc đế. Ta đi dự hội nghị ở Trung ương mới về cũng bận rộn phải viết báo cáo nhanh cho địa phương đây, thôi ta xin kiếu nha.

Nói xong lão quân hóa hào quang biến mất, hai vị thần cũng nhắm Nam Thiên môn trực chỉ. Chờ  cho hai vị thần đi mất , Lão quân hiện ra cười ha hả lẩm bẩm rằng:

- Khá khen cho Ngọc Nữ mê tu luyện ở giá không chồng, Lão Ngọc Đế bày ra chi chuyện kỳ cục giữa thế gian, lần này lão phu ra tay thí nghiệm thử xem kết quả ra sao mới được.

Lão quân liền rút trong tay áo ra hai múi bưởi còn dính nhau, Lão tách ra một khe nhỏ vừa đủ để ….. tè vào, tè xong rồi lão niệm chú:

- Thần Kim phục vọng, đứt họng lòi xương, tứ hướng bốn phương về đây cho thầy dạy bảo … Lục giáp lục đinh, thiên linh linh, địa linh linh, bất kể tiên phàm, ăn vào bụng sình, ắt phải thai sinh, đẻ chình ình hai đứa ! …. Hô giáng…

Hai múi bưởi vọt ra khỏi tay rớt xuống sông Ngân hà trôi xuống trần gian ….

Lúc ấy tại Viễn Tây quốc, đức Tây Sơn phu tử đang nhập định giữa giảng đường, thình lình ngay tại trung đường mi tâm của phu tử chợt lóe sáng cả ba ngàn thế giới lớn, phu tử đã thoát cơn nhập định và không mỉm cười, 1.250 sinh viên khấu đầu hỏi:

- Bạch phu tử, chẳng hay phu tử gặp điều chi mà thầy buồn thế ạ?

Tây Sơn phu tử phán:

- Ai tai! Ai tai!.....Lại một đọan nhân quả luân hồi …. Thái Thượng Lão quân tinh nghịch quậy phá cơ trời, nhà trường chúng ta tuy vẫn ở  nơi thanh tịnh để trau dồi kiến thức nghiên cứu chuyên môn, nhưng không vì thế mà thấy nguy không giúp đỡ, nay ta truyền cho Phan Tất Chánh đem ít hạt giống linh chi biến thành rau má rải xuống nơi Ngọc Nữ đang tạm trú, Trần Kiều Liên hóa thỏ giúp Ngọc Nữ lúc nở nhụy khai hoa, chuyện xong phải trở về bổn trường ngay để  viết tiếp bản luận văn tốt nghiệp!

- Bạch phu tử vâng ạ !

Tất Chánh và Kiều Liên vâng chỉ phụng lịnh hóa thành hai đám mây nhắm hướng Nam Hà bay thẳng…… 

*************

Nói về Ngọc Nữ, Sau khi lang thang 10 ngày vào đến khu rừng rậm chẳng gặp thú dữ, chỉ có bầy thỏ đang nhảy nhót cạnh chân núi cao dốc thẳng, bên vách núi hẻ ra một động đá thiên nhiên cạnh bờ suối mọc đầy rau má, hang đá làm nơi tạm trú mưa nắng qua ngày. Nhớ đến cha mẹ đã mất mà động lòng rơi lệ, Ngọc Nữ quý xuống nhắm hướng tây mà lạy khấn rằng:

- Con là Ngọc Nữ xin khấu đầu cầu Hòang thiên Hậu thổ độ trì, chư vị sơn thần thủy bá chứng minh lòng thành, con nguyện chẳng  hề sát sanh, tu tâm dưỡng tánh mong cha mẹ về chốn tây thiên an lạc”.

Nói xong nàng dứng dậy tìm cỏ khô lót chỗ qua đêm , đói thời hái trái chín trên cây, bứt rau má cạnh suối mà ăn, khát thời ra suối tìm chỗ nước  trong mà uống , áo quần nàng xếp lại cất trong hang, lấy lá tước chỉ vỏ cây đan bện lại mặc đỡ qua ngày. Chỉ còn một cái chăn tạm thời dùng trong mùa đông rồi cũng xếp lại để sang năm dùng tiếp, thế rồi cứ vài tháng nàng bỏ ra 20 ngày đi xin ăn và trở về hang tu luyện. Khá khen nàng Ngọc Nữ nhờ loại rau má lạ lùng này mà sống tiếp qua ngày không hề bịnh tật.

Thời gian trôi nhanh chẳng ngờ, mấy mươi năm qua Ngọc Nữ tuy đã bảy mươi tuổi mà nhan sắc vẫn còn mặn mà  như gái ba mươi! Một hôm ra đến suối tìm nước nàng trông thấy hai múi bưởi đang trôi liền vớt lên bờ, nhìn xem hai múi vẫn còn tươi tốt nàng tự nghĩ thầm:

-Hay dữ a! Của ai đâu mà để trôi như thế này, thân già cả xin ăn thấy của bỏ rơi  thì dùng lấy chẳng có tội chi.

Hai múi bưởi quả thật ngon ngọt, ăn xong cảm thấy trong lòng thật vui vẻ hưng phấn, nàng liền hái vội một ít  rau má  và trở vào hang….

(còn nữa)

3 nhận xét:




































  1. Win ui ..........Mụi có cảm tưởng gia cảnh họ Ngọc nầy trong đó có gia đình hhquá hè ? hiiiiiiiiiiiiiiiiiii


    Trả lờiXóa
  2. Win ui ..........Mụi có cảm tưởng gia cảnh họ Ngọc nầy trong đó có gia đình hhquá hè ? hiiiiiiiiiiiiiiiiiii




























    Trả lờiXóa
  3. Win ui ..........Mụi có cảm tưởng gia cảnh họ Ngọc nầy trong đó có gia đình hhquá hè ? hiiiiiiiiiiiiiiiiiii

    Trả lờiXóa