Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

Ngọc Cam- Ngọc Khổ (5)

NGỌC CAM - NGỌC KHỔ (5)

Hồi thứ ba

Ngọc Khổ tuy té trước thềm lộ đôi chân trắng toát, kinh hoàng nhưng tay nàng nắm chăn kéo lên che lại và khóc ré lên, chuyện bất ngờ và làm cho quan thừa tướng nổi trận lôi đình ông nói:

-Ta đường đường là một thừa tướng đương quyền, của cải đầy nhà, nhiều nơi sang trọng ước muốn kết nghĩa thông gia, còn mi tuy là con một nối dõi tông đường lại làm chuyện đồi bại tày đình nhục nhả thế ni, bây đâu, bắt thằng Hương Minh trói lại đánh nó cho ta rồi trị tội đày ra biên ải.

Công tử Hương Minh đáp:

-Thưa cha, nay con trót lỡ làm việc hổ hang như thế ắt hẵn cũng do ý của trời , biết bao tiểu thơ con nhà đài các trâm anh con đâu vừa bụng, nay có lẽ thiên duyên đưa đến lại thêm phần do con còn trẻ tuổi bồng bột muốn toan tính tà tây, lạy mẹ cha con chưa đền ơn báo hiếu, cha mẹ phạt đành chịu thân con, nhưng cha già mẹ yếu tuổi cao, lẽ trời mưa nắng khó lường, rủi mai kia mốt nọ mẹ cha trăm tuổi mả mồ hiu quạnh nhang khói chẳng có ai lo….

Thừa tướng nói với phu nhơn rằng:

-Cha chả….! Mụ có nghe không, thằng con trai mụ đẻ ra thật là đại nghịch bất đạo,  chưa chi mà nó đã trù rủa tui với mụ về nơi chín suối chẳng có ai phúng điếu cư tang ....

Phu nhơn gạt lệ nói:

-Ông ơi, con mình nó nói cũng đã suy nghĩ gần xa, ông nên xét kỷ răng rứa tê tề, tui là phận đờn bà thấy con sắp bị gia hình lòng nào sao nở hụ hụ hụ hụ …..

Thừa tướng ngẫm nghĩ thấy cũng có lý có phần, nên nén giận gọi Ngọc Khổ đứng dậy vào trong nhà cho tắm rửa cơm nước đang hoàng, phu nhơn gọi các nữ hầu lo xiêm áo điểm trang ra mắt cho ông bà dạy việc. Thật là tiên nữ giáng phàm, lúc ấy toàn người rạng rở như ánh trăng rằm….

Thừa tướng và phu nhơn đẹp dạ, ông bà liền nói:

-Nầy con, hãy kể cho chúng ta biết thân thế gia cảnh vì sao nông nổi thế ni và hãy ở lại đây cùng con trai của ta nên duyên chồng vợ.

Ngọc Khổ ứa nước mắt và khấu đầu đáp:

-Bẩm ông bà, tiểu nữ quê tạị núi rừng Nham Lãnh chỉ có hai chị em ruột không cha, mẹ già khuất bóng làm nghề hành khất, trước khi mất có dặn rằng hai chi em ruột phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau không được lìa xa, của cải chỉ có một chiếc chăn, nửa bó thân chôn mẹ, còn nửa làm khố để hai chị em thay phiên nhau quấn đi xin ăn, trong hang đá lõa lồ lấy lá che thân, thân con chẳng phải là phận kim chi ngọc diệp, vốn chỉ là  man nữ hồng hoang mạt hạng giống như đĩa mén nào dám đâu đeo chân hạc, được ông bà và công tử thương tình bố thí chén cơm thừa, con xin cúi lạy ông bà cho phép con trả lại áo quần để  về hang với chị đang trông. Nếu không về được con xin liều thác tại đây…..

Hương Minh nói:

-Nàng ơi đây là do duyên trời đã định, xin nàng chấp thuận cùng ta nên tình phu phụ, việc đến Nham lãnh rước chị cả về, sau hôn lễ hai ta sẽ tiến hành  ngay….

****************

Nói về Ngọc Cam một mình ở hang Nham Lãnh vấn lá che thân, đã quá hạn sao chưa thấy Ngọc Khổ trở về, nàng lo lắng rơi lụy dầm dề, không biết em mình gặp phải thú dữ ăn thịt hay theo đám côn đồ chốn thị thiềng chơi bời trác táng, hoặc sa hố bỏ mình. Ngọc Cam khóc lóc thảm thương, ngày trông đêm nhớ, muốn lên đường tìm kiếm ngặt nổi không khố che thân, muốn hỏi thăm cũng chẳng có ai đi ngang mà hỏi….

Lúc ấy dưới triều vua Nam Hà thứ mười bốn, đất nước đang thuở thái bình thạnh trị, hoàng hậu sinh hạ một hoàng nam duy nhứt nay đã đôi mươi, thái tử thông minh tuấn tú văn võ song toàn, ý quốc vương muốn truyền ngôi cho thái tử, trong lúc thiết triều ông gọi thái tử đến và nói:

-Nầy hoàng nhi, trẫm nay đã già , ý trẫm muốn giao việc đất nước cho con kế vị, nay con tính thế nào?

Thái tử khấu đầu trả lời:

-Muôn tâu phụ vương, nhi thần hãy còn trẻ trung và cũng chưa đến vùng Nham Lãnh , xin phụ vương cho nhi thần săn bắn dạo chơi nơi nầy ít lâu rồi quay về phụng mạng.

Quốc vương vuốt râu và cười nói:

-Thanh niên là phải như vậy đó, trẩm chuẩn tấu.

Nói xong quốc vương truyền giao cho thái tử đội vệ binh tùy tùng , ngày thứ điểm binh mã phát pháo khai thành nhắm hướng Nham Lãnh trực chỉ….

(còn tiếp)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét