Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Ngọc Cam-Ngọc Khổ (3)

NGỌC CAM - NGỌC KHỔ (3)

Hồi thứ hai

Con ơi Mẹ dặn mấy lời

Chị em ruột thịt trọn đời bên nhau

Đã hai tháng trôi qua, Ngọc Nữ cảm thấy trong người ngày càng mệt mỏi, thèm chua thèm ngọt bất thường và bụng ngày càng lớn, đã biết thọ thai, Ngọc Nữ than rằng:

-Thật là quái lạ thay ! Ta vốn là xử nữ còn trinh tiết, thân không chồng mà cũng chẵng quan hệ quen biết với trai, nay có chửa thật lạ thường, từ lúc ăn hai múi bưởi đến nay đã hơn hai tháng, thật khổ thân già đã quá bảy mươi chưa dám khoe mình lành, giờ bị tai họa dị thường, miệng thế gian đàm tiếu khắp nơi, đâu dám đến chỗ đông người xin ăn độ nhựt, hỡi ôi… !  Hòang thiên Hậu thổ độ trì giúp con vượt qua tai ách….

Đúng kỳ nở nhụy khai hoa, Trước hang đã thấy bầy thỏ cùng chim chóc tha đến cỏ êm lá chuối đến phủ đầy,  tòan thân Ngọc Nữ chuyển động hạ sinh hai gái xinh xắn, Ngọc Nữ bồng hai con đến suối tắm xong liền ẳm vào hang xé áo làm tả quấn con rồi để lên  thạch bàn làm nôi còn mình thì dựa bên chăm sóc , nhìn hai con đang khóc đòi bú, Ngọc Nữ lệ tuôn trào than thở:

-Con ôi! Mẹ đã già tuổi quá bảy mươi, vú thời teo lép như hai quả mướp khô làm sao có sữa nuôi con, mẹ nhìn hai con đang đói khát mà lòng đau quặn thắt, cha thời không có chằng biết là ai, thôi thì  họ Ngọc của mẹ đây đặt tên đứa chị là Ngọc Cam đứa em là Ngọc Khổ …Hỡi ôi trời xanh bao nỡ giáng họa tai thế này….

Thình lình trong đàn thỏ chầu chực trước hang có một con thỏ cái già trong đàn cũng vừa sanh bốn con nhỏ, miệng thỏ mẹ nhai rau má nuốt xác nhả nước rau cho thỏ con uống, sau đó cả bầy cùng na con về bờ suối.

Ngọc Nữ trông thấy ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Có lẽ bầy thỏ chỉ dẫn ta, con xin cảm tạ Hòang thiên Hậu thổ, cảm ơn Thố mẫu…

Nhờ thế nước rau má thay sữa đã nuôi hai trẻ gái lớn dần …..Không lẽ để con dốt nát, lấy que làm bút, dùng cát ướt khỏa bằng viết lên, mẹ làm thầy dạy hai trẻ học sử kinh , kỳ diệu thay chẳng bao lâu cả hai trẻ đều văn hay chữ tốt…..!

Thời gian trôi qua nhanh hai bé gái đã trở thành hai thiếu nữ diễm lệ yêu kiều,  nhan sắc chẳng khác tiên nga…..

Nhìn con đã khôn lớn, thân thể lõa lồ, Ngọc Nữ  đau lòng liền lấy chăn xé hai cho hai trẻ quấn, lúc nầy  trong hang chỉ ba mẹ con không ai dòm ngó nên mặc kệ dù cớ hở hang, riêng nàng Ngọc Nữ áo lá chuối bó thân quanh năm suốt tháng ….

Trời sắp chuyển thu, áo lá tả tơi vàng hực, cuối hạ Ngọc Nữ đang  nằm nghỉ trưa , thình lình ngòai hang có tiếng gọi đúng tên, Ngọc Nữ nhìn thấy hai con còn ngủ nên một mình ra cửa hang tiếp đón.

Bên ngòai cửa hang có hai hàng tiên tử đứng đón chào, hai vị khách lạ tiến đến nói:

-Chúng tôi là Tất Chánh với Kiều Liên kính chào bà Ngọc Nữ, bởi do cơ trời bà phải thai sanh nhà Ngọc Tể tướng và chịu đọa trầm luân, nay việc đã xong , chúng tôi vâng ý chỉ của Tây Sơn Phu tử mời bà về tây thiên cùng với nhị vị song thân đã thành chánh quả , chốn nầy ai phước đức thì đượcmời  đến thì đời đời hưởng vui vẻ an nhiên tự tại, không bát nháo ganh đua tỵ hiềm như chỗ thiên triều, xin bà thu xếp việc nhà,  ngày mai chúng tôi sẽ  đến rước!

Nói xong đòan người hóa hào quang biến mất.

(còn nữa)

2 nhận xét:

  1. Hiiiiiiiiiiiiiiiiii...............mấy bữa rớt mạng nên bửa nay vào đọc 1 lèo ................. Mụi ko biết chuyện cổ tích nầy hhi ui

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện tân cổ tích của lão Phan làm sao SC biết được! Xin xem hồi sau sẽ rõ!

    Trả lờiXóa