Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Ngọc Cam - Ngọc Khổ (4)

Ngọc Cam - Ngọc Khổ
(hồi 2 tiếp theo)

Ngọc Nữ mở mắt thấy đã xế chiều, thì ra là nằm mơ , Ngọc Cam và Ngọc Khổ đang khóc than thảm thiết kế bên:

-Mẹ ơi, chúng con tưởng mẹ sắp bỏ chúng con mà  đi xa,  thấy mẹ vẫn còn thở nhưng hai con lo sợ lắm, mẹ ơi, giữa chốn Nham Lãnh nầy  chỉ có ba mẹ con, mẹ  đi rồi hai con sẽ bơ vơ giữa non cao rừng rậm…. không có mẹ dạy dỗ chăm nom…

Ngọc Nữ nói:

-Con ôi, đúng vậy, lúc trưa nầy mẹ thấy thiên thần báo mộng, mẹ sắp về thăm ngoại rồi, sáng mai họ đến rước mẹ về chốn Tây thiên nghe pháp.

Hai chị em Ngọc Cam – Ngọc Khổ cùng khóc rống thảm thiết, Ngọc Nữ nói:

-Các con nên nén bớt bi ai, đời có sanh thì có tử là việc bình thường, hai con đã khôn lớn, nay mẹ căn dặn mấy lời, ông ngọai con vốn là Ngọc thừa tướng đương triều hồi hưu, vì nhà thanh liêm nên phải sống nghèo khổ khi mất mẹ phải đi làm hành khất lang thang về đến chốn Nham Lãnh nầy, mẹ nguyện ở giá cả đời tu tâm dưỡng tánh, kính thờ cha mẹ, không biết tại sao khi ăn hai múi bưởi vớt bên suối lại hòai thai sanh nở vào năm tý, tháng tý, ngày tý, giờ tý, mẹ già bảy mươi hai vú teo không sữa phải cho hai con uống nước rau má, mẹ rất buồn vì hai con lại mang tiếng không cha, thật là thế gian hãn hữu, mẹ mong sau nầy nếu hai con được giàu có sang trọng thì chị em ruột thịt vẫn phải thương yêu nhau, không được ly tán chia lìa, mẹ rất lo vì trên đời giả chơn lẫn lộn vàng thau, lòng người trung hiếu cũng có mà gian nịnh cũng đông, các con cố làm sao thoát khỏi cạm bẫy con người … mấy lời mẹ dặn, chị em con phải tuân theo….

Ba mẹ con cùng nhau tâm sự ôm khóc nức nở cả đêm, tiếng gà gáy sáng…. Hồn Ngọc Nữ nhắm hướng Tây thiên lên đường. Hai nàng nén khóc bàn nhau rằng:

-Nay mẹ chúng ta đã qua đời, gia tài chỉ còn chiếc chăn, một nửa thì bó thân mẹ lại không để lõa lồ và an táng, một nửa chăn còn lại chị em ta thay phiên nhau che thân khi về thị thành xin bố thí, còn bình thường trong hang thì lấy lá  che thân.

Bàn xong hai nàng ra ngòai cạnh hang moi đất làm huyệt an táng cho mẹ.

Ngày thứ, Ngọc Cam nói với em rằng:

-Chị là chị cả phải thay mẹ lo cho em, hôm nay chị về thị thành đi xin trước, em ở nhà canh mộ phần cho mẹ.

Nói xong nàng vấn nửa tấm chăn lên đường đi xin, còn Ngọc Khổ lấy lá che thân ở lại hang. Trong những ngày đi và về Nham Lãnh, bá tánh thấy hành khất tuy nghèo khổ mà nhan sắc diễm lệ, bá tánh  thương tâm động lòng trắc ẩn bố thí gạo tiền rất nhiều, chuyến về hang, hai chị em cúng bái Ngọc Nữ “linh đình” tham dự gồm bầy chim và đàn thỏ …. Một thời gian ngắn thì cạn lương thực, Ngọc Khổ nói rằng:

-Chị ơi, hôm nay đến lượt em đi xin, chị ở nhà lo hương khói cho mẹ, em cố gắng đi về đúng ngày để chị khỏi lo trông.

Ngọc Cam nói:

-Em ôi! Đành là vậy, chị rất lo em à, đến chỗ đông người mà lòng em còn thơ dại, dễ sa cơ cạm bẫy chốn thị thiềng, để chị đi vài năm rồi đến lượt em.

Ngọc Khổ nói:

-Chị ôi, hai ta khốn khó nghèo nàn, ai mà để ý chi phận rách rưới lang thang, ý của em là việc chung phải cân phân cho đều. Nay đến lượt chị lấy lá che thân, em lên đường cho sớm.

Ngọc Khổ nói xong liền giả từ chị nhắm hướng mặt trời mọc lên đường....

Nói về quan thừa tướng đương triều là một người rất nhân từ, tài giỏi, giúp nước phò vua đúng mực, hai vợ chồng ông chỉ có một đứa con trai là Hương Minh nối dõi tông đường, nhiều lần hai ông bà muốn định nơi gia thất nhưng Hương Minh xin khất ba năm đi du học phương xa để chờ việc thi cử xong rồi tính đến. Quan thừa tướng chấp thuận để cho chàng tiếp tục học hành trông chờ đổ đạt. Chẳng may lúc đó Ngọc Khổ lầm lủi đi nhè ghé cửa phủ Thừa tướng mà xin:

-Con cúi đầu lạy ông bà cô dì làm phước thương thân hành khất nghèo khổ, bố thí chén cơm thừa độ nhựt….

Thừa tướng nhe văng vẳng ngòai cửa liền truyền gia đinh mời Ngọc Khổ vào nhà để hỏi thăm tường tận. Bỗng chợt công tử Hương Minh đi du học trở về vừa kịp lúc, chàng thấy Ngọc Khổ rách rưới ăn xin trước cửa, Hương Minh động lòng trắc ẩn liền hỏi:

-Chẳng hay nàng từ đâu đến, cớ sự gia cảnh làm sao mà phải tha phương cầu thực thế này?

Ngọc Khổ sa nước mắt dầm dể thưa:

-Bẩm ông, tôi vốn có hai chị em được mẹ sinh ra trong cảnh nghèo khổ, mấy mươi năm mẹ truyền con nối ăn xin, cha thời không có nhân thế dèm pha nên mẹ con tôi phải cư ngụ thâm sơn cùng cốc tránh tiếng thị phi .

Hương Minh nhìn thấy Ngọc Khổ nhan sắc diễm lệ  tuyệt trần, liền nói:

-Thôi thì nàng cứ cư ngụ nhà ta, cơm nước áo quần đầy đủ khỏi lang thang hành khất khổ cực mà lại có việc làm nhẹ nhàng hàng ngày.

Ngọc Khổ đáp:

Thưa ông, tôi nào dám thế, phận tôi bần nữ thấp hèn, chỉ biết nghề ăn xin độ nhựt vào đây chỉ làm bẩn nhà cửa quan to, chỉ cầu xin chén cơm thừa rồi đi chỗ khác.

Hương Minh nhìn nàng chăm chú cảm thấy xao xuyến trong lòng liền nói:

-Đây có lẽ là cơ trời, xin nàng chớ phụ lòng ta, biết đâu cuộc hội ngộ trùng hợp nầy sẽ là duyên kim cải!

Ngọc Khổ thẹn đỏ mặt lại càng rực rỡ nét tiên nga, nàng đáp:

-Tôi chỉ cầu xin bố thí chớ đâu có cầu duyên cầu nợ, ông không cho thì cứ đuổi đi, tôi nghe lời ý của ông thật trái tai, xin chào ông,  tôi đi nơi khác.

Nói xong Ngọc Khổ bước ra thềm nhà, Hương Minh không bằng lòng liền níu chặt khố chăn kéo lại mà nói rằng:

-Ý tốt của  ta đã quyết, đố nàng đi đâu cho thóat nhà ta.

Ngọc Khổ hỏang kinh khóc thét nắm khố chăn bỏ chạy. Hương Minh giữ chặt quá , phần do chiếc chăn có phân nửa lại còn tum húm bó chân, nàng vấp té nhào ngay tại thềm tướng phủ, chăn bị  xệ muốn lộ ra gần phân nửa…….

(còn nữa…)

2 nhận xét:

  1. Nhớ hồi xưa nhà Ngoại muội có truyện "Ngọc Cam Ngọc khổ" và nhiều truyện khác nữa bằng tranh treo trên vách nhà,muội mê lắm vì hình vẽ đẹp và chuyện hay cứ leo lên bộ ván đọc say mê,hôm nay đọc lại nhớ lại tuổi thơ quá huynh à

    Trả lờiXóa
  2. @Kimphuong:
    Đúng vậy muội ạ... Thường thì các ông bà thường thay truyện tranh vào dịp tết... Như vậy mỗi năm đều có truyện mới cho các cháu đọc.... Huynh thích bộ tranh "Thạch Sanh -Lý Thông" và "Con Tấm -Con Cám" và nhiều bộ khác nữa. Hiện giờ các cháu không thích xem.... Chúc muội và cả nhà thật vui vẻ và thoải mái nha! Thân.

    Trả lờiXóa